21 Tháng 9 trời vẫn nắng nóng đến khó chịu. Thời tiết ngày càng thất thường. Đã cuối hạ đầu thu mà nhiệt độ vẫn chưa chịu thuyên giảm. Hương nhìn tờ giấy gọi nhập học.
22 Một trong ba tài sản quý giá nhất đời người chính là bạn bè. ***Thoắt cái đã hết kì 1. Đang là giữa mùa đông. Trời lạnh buốt với từng đợt gió ào ào quất vào mặt, vào người đến cứng cóng lại.
23 Một vòng trái đất, chúng ta gặp lại nhau…. ***Bước sang kì 2 năm nhất. Cũng đang là đại hàn. Trời đã rét càng thêm rét, đi kèm với buốt lạnh. Kì nghỉ hơn một tuần đã làm cho Hương tăng thêm 2kg.
24 Giống như vết sẹo, mỗi khi trái gió trở trời lại ngứa ngáy khó chịu. ……***Giờ thì Hương đã hiểu vì sao ban thiết kế của cô lại ít người như vậy. Lý do không chỉ đơn giản vì năng khiếu, điểm quan trọng nhất chính là kiên nhẫn và chịu đựng.
25 Tận cùng của nhớ thương là gì?Tận cùng của đau đớn là gì?Tận cùng… của… yêu… là gì?Em đã mải miết đi tìm anh. Gần 3 năm qua, mỗi ngày trôi đi, em lại phải nhắc nhở bản thân, có một người, chắc chắn phải đi tìm.
26 Duyên phận là cái trời ban…Cái đó em không tranh được…Nhưng có giữ được hay không thì em có thể tin chắc mình làm được. Tuy nhiên, đó là em!Còn anh, thì lại không …***Dừng lại trước một cửa tiệm tạp hóa, Hương đẩy cửa bước vào.
27 Ai cũng nói đời người quanh co, thế sự khó đoán, quanh đi quẩn lại bao năm sẽ vẫn quay về chỗ cũ, gặp được người ấy, nhìn thấy cảnh ấy, một câu “thì ra em vẫn ở nơi đây” đã nói lên toàn bộ cảm thán.
28 Nơi duy nhất chứa đựng tất cả…***-Tôi phát hiện ra rằng tôi chẳng hiểu gì về bà cả, Hương ạ. Minh Châu cầm lon coca lên tu một hơi, sau đó nhón miếng xoài cho vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt và phán một câu chẳng hề liên quan đến câu chuyện của cả bọn.
29 Cùng một nơi, cùng một khung cảnh, nhưng trong tâm trí anh không có em… *** Những tưởng hoạt động của các câu lạc bộ rất đơn giản nhưng Hương đã nhầm.
30 Đôi lúc tôi thực sự rất ghen tỵ với bà… *** Cuối tháng 5 nóng nực khiến cho con người cũng phát hỏa theo. Mùa hè năm nay được dự báo là sẽ khắc nghiệt hơn, nhiệt độ trung bình cao hơn mọi năm.
31 Cậu bước một bước, tôi sẽ bước một bước. Cậu chạy, tôi sẽ chạy theo. Cậu dừng ở đâu, tôi cũng dừng lại ở đó. Nhưng nếu cậu biến mất, tôi sẽ không tìm kiếm, vì tôi biết, tôi đã gửi thứ quý giá nhất đời này của mình đi theo cậu.
32 À! Ra thế! Nhưng mà đành làm cậu thất vọng rồi! Có một việc tôi không thể làm được, đó là quên cậu! *** - Hoa sen? Hương ngừng húp canh, ngẩng đầu lên.
33 Tôi không cho phép em nhìn cậu ta! Em tuyệt đối không được để cậu ta ở gần trong bán kính 1m! *** Hương mở to mắt, ngây ngốc nhìn Hải. Tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng, có phần mơ hồ.
34 Nếu thời gian có thể quay ngượcEm ước gì mình đừng gặp anh. ***Hương ngước nhìn căn nhà ba tầng trước mặt, trong lòng nhộn nhạo cảm xúc khó tả. Một tháng trôi thật nhanh.