Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Côn Luân Long Hổ Chi Hội

Chương trước: Lăng Không Nhất Vũ (2)



Lúc này Công Dương Vũ toàn thân băng tuyết bao trùm, năm người bọn họ vẫn chưa nhìn ra chút dấu tích gì.

Trãi qua cả nửa ngày, Hồ Lão Thiên bỗng la lên:

- Chẳng có ai cả! Lão Cùng Toan thật sự không có ở đây!

Hồ Lão Bách cũng ầm ĩ theo:

- Tức chết đi được, tức chết đi được, tiểu tử thối ấy dám gạt lão tử, lão tử mà không chặt hắn ra thành tám khúc, thề không bỏ cuộc.

Hồ Lão Thập nói:

- Đúng vậy, còn có cái lão bà nương khoát áo đạo sĩ ấy cũng đáng ghét lắm a. Lần này mọi người cùng nhau xông lên, trước tiên đánh ngã bà ta, sau đó mới lo đối phó với tên tiểu tử thối ấy, cuối cùng lại dùng một mồi lửa thiêu trụi cái điểu phòng này ……

Hồ Lão Nhất cắt ngang hỏi:

- Hai con bé còn lại xử trí thế nào?

Hồ Lão Vạn chẳng thèm do dự, thuận miệng đáp ngay:

- Dùng dây trói chúng lại như bánh bột nếp, quẳng chúng xuống núi cho té chết.

A Tuyết nghe thấy trong lòng vô cùng khiếp sợ, nhịn không được liền chuyển thân, nép sát vào người Lương Tiêu.

Lại nghe Hồ Lão Nhất nói:

- Lão tử không thích trói buộc nữ nhân. Hồ Lão Vạn, chủ ý là của ngươi đề ra, mọi người đều đã thống nhất, công việc ấy sẽ do ngươi làm.

Hồ Lão Vạn nói:

- Lão tử cũng không thích, Hồ Lão Thiên khoái nhất là chơi trò trói nữ nhân đấy.

Hồ Lão Thiên cả giận nói:

- Lão tử đã nói thế bao giờ chứ, ngươi dám vu khống lão tử à!

Hai người huy vũ binh khí, “Binh binh, bang bang” lại khơi dậy một trận ẩu đả.

Lương Tiêu thấy năm người nhảy lên nhảy xuống, hồn nhiên chẳng sợ ai nghe thấy, trong lòng bất giác lo lắng: “Năm tên ngốc này võ công thật lợi hại, nếu chúng thật sự xông tới, ta lấy một địch năm, còn lại bao nhiêu phần thắng chứ?”

Còn đang nhíu mày phân vân, chợt nghe Hồ Lão Bách lại nói:

- Mọi người đến mà xem, ở đây có một tuyết nhân.

Lương Tiêu trống ngực đập thình thịch. Lại nghe Hồ Lão Thập nói trước:

- Tuyết nhân này làm khéo thật, trông giống hệt gã Cùng Toan.

Hồ Lão Thập vỗ tay cười bảo:

- Phải đấy, giống cực kỳ! Lão tử hận nhất là gã Cùng Toan, xem lão tử giẫm đạp cho hắn hoa rơi nước chảy đây.

Lương Tiêu thất kinh, vừa định xông ra khỏi đạo quan, chợt nghe Hồ Lão Nhất giận dữ nói:

- Ai cho ngươi giẫm chứ, lão tử chính là ca ca, phải để cho lão tử ra tay trước.

Hồ Lão Thập nói:

- Ngươi một cước cũng không được giẫm, lão tử quyết không nhượng bộ đâu.

Hồ Lão Bách cười nói:

- Các ngươi không nên tranh cãi làm gì, hay là để lão tử giẫm trước cho.

Hồ Lão Nhất quát:

- Chỉ biết đánh rắm!

Hồ Lão Bách hét thảm một tiếng, lập tức la lớn:

- Ngươi dám nhạo báng lão tử thối tha à?

Hai người hô hô hét hét, sắp sửa động thủ. Hồ Lão Thập vội nói:

- Đừng đánh mà, đừng đánh mà, mọi người đều là thân huynh đệ với nhau, đả hổ còn cần đến người thân …… Ai da …… Hồ Lão Nhất nhà ngươi đúng là chó điên mà.

Cứ thế tiếp tục, cả ba người bọn họ xáp lá cà vào nhau mà đánh đấm, tay cào răng cạp, khiến cho bùn tuyết bắn tung tóe khắp nơi. Lương Tiêu trông thấy bất giác vừa tức cười vừa bực bội năm kẻ ấy chẳng thèm để mình vào mắt.

Ba người loạn xà quần một trận, bỗng dưng tách nhau ra, ngồi trên mặt đất thở hồng hộc. Hồ Lão Thập nói:

- Lão tử có một biện pháp. Tuyết nhân chỉ có một, chúng ta lại đến ba người, cho nên chúng ta đắp thêm ba tên nữa, mỗi người một tên, như thế chúng ta không cần phải tranh đoạt với nhau nữa.

Lương Tiêu thầm nghĩ: “Nói hươu nói vượn, đắp thêm hai tuyết nhân là đủ rồi, sao lại nói đến ba?”

Chỉ nghe Hồ Lão Nhất cười bảo:

- Hồ Lão Thập ngươi tính sai rồi.

Lương Tiêu thầm nghĩ:

- Hồ Lão Nhất thân là huynh trưởng, chung quy cũng hiểu được chút ít!

Chỉ nghe Hồ Lão Nhất cười bảo:

- Nên đắp thêm một tên thôi.

Lương Tiêu nghe mà muốn ngất xỉu. Hồ Lão Bách cả giận nói:

- Hồ Lão Nhất ngươi suốt ngày chỉ biết có một, lê mua một trái, heo giết một đầu, cơm ăn một chén, chẳng ra con mẹ gì cả. Lão tử nghĩ rằng phải đắp thành bốn tên chứ.

Ba người cãi lộn om sòm một chỗ. Hồ Lão Thiên, Hồ Lão Vạn nghe tiếng tò mò, tạm thời đình chiến, cùng nhau đi đến hỏi rõ nguyên do.

Hồ Lão Thiên nhất thời vỗ đùi, lớn tiếng nói:

- Đắp làm năm, bởi vì chúng ta chính là “Trung Điều Ngũ Bảo”, cho nên phải đắp làm năm tên.

Hồ Lão Vạn nói:

- Hoàn toàn sai rồi, theo ta thấy, chỉ đắp hai tên là tốt nhất.

Lương Tiêu nghĩ thầm: "Mới vừa rồi đắp hai tên là đúng rồi, bây giờ mà đắp thêm hai tên nữa thì thiệt kỳ quặc, năm kẻ này thật sự ngu ngốc đến thế sao?"

Lương Tiêu đoán một điểm cũng không sai, bọn "Trung Điều Ngũ Bảo" này toán thuật vô cùng ngu dốt. Không chỉ có mỗi mình bọn chúng ngốc nghếch, lão gia phụ của chúng cũng ngốc nghếch chẳng kém, lúc trước lão nhân rút tỉa từ kinh nghiệm đau thương của bản thân, quyết định dùng "Nhất, thập, bách, thiên, vạn" làm tên cho năm thằng con trai, vốn để bọn chúng nở mày nở mặt, ai ngờ vẫn không làm cho nhi tử mình khôn ra nửa phần, ngược lại còn trở thành năm kẻ ngốc nghếch.

Lúc này đây, Chỉ thấy Ngũ Bảo ngồi trên thảm tuyết trắng, bấm đốt ngón tay, mày rặm nhăn tít, cố sống cố chết tính toán một vấn đề vốn được xem là bài toán đơn giản nhất thế gian. A Tuyết thật sự không thể nín nổi, thở khì ra một cái, bật lên tiếng cười.

"Trung Điều Ngũ Bảo" nghe tiếng đồng loạt quay đầu, nhìn về phía đạo quan, lớn tiếng hét:

- Kẻ nào vừa cười? Con bà nó, kẻ nào vừa mới cười?

Lương Tiêu thấy tình thế không ổn, hướng A Tuyết căn dặn:

- Muội đứng trong đây xem đừng nhúc nhích, ta ra ngoài kia trước.

A Tuyết vội la lên:

- Muội cùng đi với huynh.

Lương Tiêu nói:

- Bọn họ bất quá đấu không lại ta đâu, muội ở đây quan sát, nếu ta rơi xuống thế hạ phong, muội hãy đến giúp ta.

A Tuyết bán tín bán nghi, ngập ngừng gật đầu.

Trung Điều Ngũ Bảo thấy không ai trả lời, đang muốn xông về phía đạo quan, chợt thấy Lương Tiêu đi đến, nhất thời tản ra thành nửa vòng tròn, lớn tiếng reo lên:

- Hay lắm hay lắm, tiểu tử thối nhà ngươi đến đây tìm chết ư?

Vừa nói vừa hướng về đạo quan lia mắt nhìn quanh, bọn họ đối với Liễu Tình vô cùng cố kỵ, sớm đã thương lượng thỏa đáng, một khi thấy bà thì nhất loạt xông lên, không để cho bà có một chút cơ hội phản kháng.

Lương Tiêu cười nói:

- Ai đi tìm chết chứ, ta vốn hảo tâm muốn đến giúp đỡ các ngươi tính toán thôi.

Hồ Lão Thiên cả giận nói:

- Ngươi mà có lòng tốt như vậy sao? Hừ, lão tử trước tiên phải tóm ngươi mới được!

Lương Tiêu lắc đầu bảo:

- Trước tiên khoan vội tính toán với lão tử, bọn ngươi không phải muốn tính sổ tuyết nhân sao?

Hồ Lão Vạn nói:

- Phải phải, nhưng ngươi làm được tích sự gì chứ?

Lương Tiêu cười nói:

- Lão tử biết phải đắp bao nhiêu tuyết nhân đấy.

Trung Điều Ngũ Bảo nhìn nhau, cùng kêu lên hỏi:

- Đắp mấy tên? Đắp mấy tên?

Lương Tiêu đáp:

- Các ngươi có năm người, vốn dĩ phải đắp năm tên.

Hồ Lão Thiên ha hả cười nói:

- Vậy là lão tử tính đúng rồi!

Trừ hắn, bốn kẻ còn lại không ai là không tức tối Lương Tiêu.

Lương Tiêu cười lạnh nói:

- Ai nói Hồ Lão Thiên ngươi tính đúng?

Hồ Lão Thiên giận dữ:

- Ngươi rõ ràng bảo là năm.

Lương Tiêu đáp:

- Lão tử có nói vậy, nhưng nếu mỗi người đắp một tên thì ……

Hồ Lão Nhất trong lòng hoan hỉ, vội hỏi:

- Đắp một tên ư, vậy là lão tử đoán đúng rồi?

Lương Tiêu cả giận nói:

- Lão tử nói chính là năm người các ngươi mỗi người đắp một tuyết nhân, nghĩa là sẽ có năm tên.

Hồ Lão Thiên bảo:

- Nếu vậy, lão tử đúng rồi.

Lương Tiêu nổi cơn phiền toái, cũng chẳng thèm quản đến hắn nữa, chỉ tay về xa xa nói:

- Nhưng đằng kia đã có sẵn một tên rồi, cho nên lấy năm giảm đi một, các ngươi bảo còn thừa lại mấy tên?

Trung Điều Ngũ Bảo mày dày nhíu chặt, lẩm nhẩm ngón tay, nhưng càng nhẩm lại càng rối thêm. Mặc dù phép tính trừ này đối với người bình thường thì thật vô cùng đơn giản, nhưng đối với năm kẻ này mà nói lại trở thành một vấn đề nan giải không thể nghi ngờ.

Lương Tiêu xem bộ dáng của năm người, thầm biết chính mình đã đoán định không sai, cười bảo:

- Các ngươi cứ từ từ mà tính, ai mà tính ra trước, sẽ là người thông minh nhất.

Năm người vừa nghe xong liền lập tức khẩn trương, vội vã tính toán, chỉ sợ bị người khác đoạt trước.

Lương Tiêu đoán rằng Liễu Tình đã đi xa rồi, liền trở lại đạo quan, bảo A Tuyết:

- Muội hãy đi nói cho Công Dương tiên sinh biết.

A Tuyết thấy năm người đang ở trước cửa quan, lo lắng hỏi:

- Bọn họ sẽ không động thủ chứ?

Lương Tiêu cười nói:

- Đương nhiên là không rồi, bọn chúng đứa nào cũng rất ngoan!

A Tuyết rụt rè lướt qua chỗ năm người. Thấy năm kẻ nọ quả nhiên vẫn không nhúc nhích, chỉ lo vò đầu bức tai, thần sắc buồn rầu ảo não. A Tuyết trong lòng nảy sinh cảm giác thú vị, cùng Lương Tiêu mỉm cười, đi về phía Công Dương Vũ, chỉ vừa đi được vài bước, đột nhiên nghe được từ phía xa xăm, phiêu phiêu hốt hốt truyền lại một tràng âm thanh lô quản (1), biến hóa vô cùng, cực kỳ thê oán, tuy là ngược gió truyền đi, giống như một con thuyền nhỏ chênh vênh giữa biển khơi, dập vùi trong giông bão, nhưng thủy chung vẫn không bị che lấp.

Lô quản thanh vừa lọt vào tai, Trung Điều Ngũ Bảo đồng loạt nhảy cẩng lên, reo hò:

- Tiêu đại gia đến rồi, Tiêu đại gia đến rồi!

Lương Tiêu hai hàng lông mày nhíu lại, thầm nghĩ:

- Sao lại tới nhanh như thế chứ?

Công Dương Vũ cũng trầm tư nhủ: "Tiêu lão quái vừa nhận được tin tức đã lập tức đuổi tới nơi. Hắc, đúng là binh quý thần tốc, hành động vừa nhanh vừa quyết đoán! (2)"

Lão tuy ý niệm trong đầu xoay chuyển, nhưng thân thể vẫn tuyệt nhiên bất động, chỉ nghe Trung Điều Ngũ Bảo rống cổ hò hét, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, tiếng huýt theo thế gió truyền đi xa, hai tiếng vừa dứt, một âm thanh hồi đáp đã vọng trở lại, liên miên bất tận, uy thế thật kinh người. A Tuyết bị âm thanh náo động này chi phối, nhất thời kinh ngạc đến quên cả nói năng.

Lương Tiêu thần tình kịch chấn: "Hảo, nếu đã tới thì mối huyết hải thâm cừu hôm nay cũng nên kết thúc cho xong!"

Nghĩ rồi nhiệt huyết sôi sục, sải chân bước nhanh ra ngoài, hắn trong lòng biết Tiêu Thiên Tuyệt đã nghe được tiếng huýt gió của Ngũ Bảo, đảo mắt nhìn lại, chỉ sợ đánh nhau lúc này lại ngộ thương đến A Tuyết, liền thuận miệng nói:

- A Tuyết, muội đi trước đi.

Hồ Lão Thiên đương ở phía sau Lương Tiêu, thấy chàng bước nhanh như vậy liền hét lên:

- Chạy đi đâu chứ! Tiểu tử ngươi sợ hãi Tiêu đại gia, muốn trốn sao?

Nói rồi một trảo chộp về phía Lương Tiêu, Lương Tiêu vẫn không xoay người, ánh mắt khẽ nhìn về một bên, tựa như đang ước vọng tương lai, tay áo hợp thành chưởng, phiêu phất đánh ra, chính là một chiêu "Chu lang hồi cố". Nghe nói tam quốc danh tướng Chu Du tinh thông âm luật, nhạc sư mà lỡ đàn sai một chút, liền lập tức nhận ra mà quay đầu lại, từ đó xưng tác nên "Khúc hữu ngộ, chu lang cố". Một chiêu này xuất từ thạch trận võ công trong "Tương tương cảnh", nhìn như nhàn nhã dạo chơi, kỳ thực uy lực vô cùng lớn.

Chỉ nghe "Xuy" một tiếng, Hồ Lão Thiên phất trảo vào ống tay áo Lương Tiêu, tiểu huyệt khúc trì nơi cánh tay lại bị Lương Tiêu một chưởng kích trúng, nửa phần tay trên lập tức cảm thấy tê rần.

---------------------------

(1): ống sáo làm bằng sậy

(2): thành ngữ: “kiếm cập lý cập ni”

Hồ Lão Thiên la lên oai oái, trảo nắm trên thân thiết giản, một chiêu "Cự linh khai sơn" hướng Lương Tiêu đánh xuống.

Lương Tiêu vội vàng chuyển thân, song chưởng hợp nhanh, đem thiết giản lại gần, kình lực vận chuyển một vòng.

Hồ Lão Thiên khinh thị Lương Tiêu nội lực không đủ, vừa định kéo thẳng thiết giản mà công tới, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia ý niệm, bất giác cả kinh kêu lên:

- Giỏi cho thằng nhãi!

Nói rồi lập tức ném giản nhảy lùi lại, thét lớn:

- “Như ý Ảo Ma Thủ”, con mẹ nó chứ, là “Như Ý Ảo Ma Thủ”!

Lương Tiêu cắp giản nơi tay, trầm mặc suy nghĩ, lại nghe Hồ Lão Nhất mắng:

- Không thể nào, Như Ý Ảo Ma Thủ mà lại như thế sao? Theo lão tử thấy, chắc chắn là do hắn học trộm công phu của Tiêu đại gia rồi. Hừ, bắt được hắn, Tiêu đại gia nhất định có thưởng.

Hồ Lão Thiên nghe được, cảm thấy cũng có lý.

Thiết giản của hắn vốn là một đôi, vì vậy lại rút ra thêm một sợi nữa, lại sợ mấy tên huynh đệ khác tranh giành công lao, liền lập tức hung mãnh vọt lên, huy giản quát:

- Tiểu tử dám học lén võ công, còn không mau buông tay chịu trói?

Lương Tiêu khẽ mỉm cười, đột nhiên giản tạo đao thế, bổ ra cực nhanh, chỉ nghe "Xoảng" một tiếng, song giản va vào nhau, lửa tóe tứ bề.

Hồ Lão Thiên ối ối kêu to, nhảy ra ba thước, thét lên:

- Là “Tu La Diệt Thế Đao”.

Đôi mắt hí của hắn không ngừng trừng trừng nhìn Lương Tiêu, nổi giận nói:

- Tiểu tử nhà ngươi học lén cũng nhiều quá nhỉ?

Lương Tiêu cười nói:

- Còn ngươi nhận biết cũng không ít đấy, nếm thử chiêu này xem!

Thiết giản lại thần tốc trở ngược ra, Hồ Lão Thiên kêu lên:

- Là “Chuyển luân kiếm”.

Nói xong lập tức huy giản ngăn đỡ. Lương Tiêu chuyển thân xuất hờ một chưởng, chưởng phong quét ngang mặt Hồ Lão Thiên, hắn vừa nhảy vừa hét:

- “Kinh tước chưởng, kinh tước chưởng"!

Trong lúc nhất thời, Lương Tiêu chiêu chiêu thức thức, đều lộ ra võ công của Hắc Thủy phái.

Tiêu Thiên Tuyệt lúc trẻ võ công bác tạp, về sau lại quy nạp thuần nhất, tạo nên một môn công phu còn lợi hại hơn. Nhưng lợi hại thì lợi hại, có điều lại vô cùng khó luyện. Tiêu Ngọc Linh vốn là nữ tử, thân thể bẩm sinh yếu nhược, học thứ võ công cao tuyệt của ông ta, thành ra tinh tiến cực kỳ khó khăn. Tiêu Thiên Tuyệt chỉ đành dạy cho nàng chút võ công hạng hai, cốt để phòng thân hộ thể. Về sau, Tiêu Ngọc Linh vì cưng chiều nhi tử, cũng bất kể phồn tạp, đều dốc hết tâm trí truyền lại cho Lương Tiêu.

"Trung Điều Ngũ Bảo" do làm tay sai giúp việc cho Tiêu Thiên Tuyệt đã lâu, mỗi khi lập được công trạng, Tiêu Thiên Tuyệt nhất thời hứng chí, thi thoảng truyền cho bọn họ vài chiêu thức võ công gì đó.

Lúc này Hồ Lão Thiên đã nhận ra không ít chiêu số, nhưng càng nhìn về sau, có một số loại võ công lão cũng chẳng biết gọi tên thế nào nữa, có điều dựa theo lộ số ấy, quả thật chính là Hắc Thủy tuyệt học không thể nghi ngờ.

Trải qua chưa tới hai mươi chiêu, Hồ Lão Thiên đã tay chân rối bời, kêu lên hốt hoảng:

- Hồ Lão Nhất, rốt cục thằng nhãi này có phải học trộm chiêu thức không vậy?

Hồ Lão Nhất lúc này quan sát mơ hồ không rõ, cũng chẳng biết trả lời thế nào.

Hồ Lão Thiên thấy hắn có ý thoái thác, giận đến bốc khói, chợt thấy Lương Tiêu hoa chân múa tay, tung người nhảy lên.

Hồ Lão Thiên nhận ra chiêu này, thất thanh kêu lớn:

- “Thiên Ma Vũ"!

Hắn định dùng thiết giản chém ra một phát để hóa giải, ai ngờ thiết giản của Lương Tiêu đâm thẳng vào trung cung, chích thẳng vào ngực hắn.

Hồ Lão Thiên lập tức chấn động. Nên biết lúc này lão đang sử thiết giản chém tới, không kịp thu hồi lại, liền lập tức hít vào một hơi lương khí, đem kình lực dồn lên ngực để đỡ lấy thiết giản.

Nào ngờ một chích này của Lương Tiêu lại xuất phát từ "Quy tàng kiếm" trong "Tốn kiếm đạo", tốn chính là gió, phiêu hốt cực kỳ mau lẹ, nhìn thì như đương đâm vào ngực hắn, nhưng nhoáng một cái lại đâm trúng vào huyệt “Khí Hải” của Hồ Lão Thiên.

Hồ Lão Thiên nhất thời khí tán công tiêu, trúng đòn lảo đảo.

Nguyên lai Lương Tiêu liên tục thi triển võ công Hắc Thủy phái, Hồ Lão Thiên thấy đi thấy lại nhiều lần, thầm nghĩ: "Hắn hạ chiêu này, thì chiêu sau nhất định cũng như vậy, chiêu sau sau nữa chắc vẫn y như thế." Ai ngờ Lương Tiêu đột nhiên chuyển thành một chiêu "Quy tàng kiếm", Hồ Lão Thiên ứng phó không kịp, thất bại là chuyện đương nhiên.

"Trung Điều Ngũ Bảo" mặc dù nội bộ ngày thường vẫn hay ganh tị đấu đá lẫn nhau, nhưng đến khi lâm phải ngoại địch, cả bọn đều nhất trí cùng nhau chống lại. Hồ Lão Thiên vừa mới ngã xuống đất, liền nghe được một tràng quái khiếu liên miên cất lên, Hồ Lão Thập, Hồ Lão Vạn rút binh khí nhào đến tấn công Lương Tiêu; Hồ Lão Nhất, Hồ Lão Bách thì lao đến đoạt người.

Hồ Lão Thập mang một cánh tay bằng sắt. Hồ Lão Vạn sử dụng một cây thiết phàm dài ba thước. Thiết giản của Lương Tiêu vẽ thành một vòng, khôn thượng khảm hạ, địa hạ hữu thủy, biến thành "Sư kiếm đạo". Sư có nghĩa là phép dùng binh: "PHép ứng phó trong binh pháp là phải tránh chỗ khó, đi theo lối xuôi thuận ".

Cánh tay sắt của Hồ Lão Thập vừa có khả năng điểm huyệt, vừa có thể chống đỡ thiết chùy, cùng lúc có thể linh xảo, cương mãnh tùy ý. "Sư kiếm đạo" lại hòa hợp với binh pháp, cương và nhu bổ sung cho nhau, tương sinh cùng nhau, có khả năng khắc chế cánh tay sắt của y.

Không quá mấy chiêu, Hồ Lão Thập đã tay rối chân rắm, thi triển chẳng ra cái gì nữa, may mà có Hồ Lão Vạn thỉnh thoảng trợ giúp, mới miễn cưỡng tránh được thất bại.

Lại đấu thêm mấy chiêu, Lương Tiêu đi theo lối xuôi thuận, một giản quét về phía Hồ Lão Vạn, Hồ Lão Vạn huơ nghiêng thiết phàm, chặn lấy thiết giản của hắn lại, nào ngờ một chiêu huơ nghiêng ấy lại sa vào khoảng không, lòng y thầm kêu bất hảo.

Lương Tiêu dẫn dụ được thiết phàm sơ hở, đột ngột xuất kì chiêu, một giản đánh trúng vào vai Hồ Lão Thập, Hồ Lão Thập binh khí rời tay, hét to một tiếng, ngã ngửa ra sau.

Hồ Lão Vạn mắt thấy khoảng trống phía sau Lương Tiêu, thiết phàm liền hướng lưng hắn đâm tới.

Lương Tiêu đánh lui được Hồ Lão Thập, thừa thế nhảy lên trước, xoay người đứng thẳng, chiêu thức khôn khảm thay đổi, chuyển thành "Bĩ kiếm đạo", "Bĩ" như nước chảy trên mặt đất, kiếm chiêu bỗng hiển hiện rõ ràng cảnh tượng sông biển, thiết giản đặt trên thiết phàm, vừa chuyển vừa phân khai, tức tốc đã đẩy thiết phàm dạt ra, sau đó lại “Soạt, soạt soạt” ba giản, đâm đến trước ngực hắn.

Thiết phàm của Hồ Lão Vạn bị hất ra bên ngoài, thu hồi không kịp, tay chân còn đang luống cuống, định chụp lấy thiết giản. Nhưng Lương Tiêu biến hóa quỷ dị lạ thường, Hồ Lão Vạn một trảo chụp hụt, “Xoạt” một tiếng, bắp đùi đã trúng một giản, nhào xuống đất rên thảm, lại sợ Lương Tiêu thừa lúc nguy cấp ra tay sát thủ, ngay lập tức đã lồm cồm bò dậy, lăn long lóc sang một bên, hét to:

- Tới mau, tới mau, tên hỗn tiểu tử này thật khó xơi quá đi.

Hồ thị huynh đệ trông thấy tình hình này, vừa sợ vừa giận, bọn họ rốt cục cũng chẳng thèm tuân thủ cái gì là quy củ võ lâm nữa, nhất thời hô hô hét hét, đồng loạt xông lên.

Lương Tiêu vừa đấu hai người xong, đã hết hơi hết sức, bỗng dưng năm kẻ này lại lao đến, làm gì còn lực để hoàn thủ nữa, chỉ biết dựa vào "Khôn kiếm đạo" toàn lực tử thủ.

A Tuyết thấy tình thế không ổn, trong lúc khẩn cấp bỗng nghĩ ra cách hay: "Đúng rồi, ta đi gọi Công Dương tiên sinh đến giúp ca ca."

Nàng mới vừa chuyển thân, trước mắt chợt lóe lên một vầng ô quang, một con hổ to màu đen đột ngột hiện ra, bốn trảo bám đất, hai mắt như chuông đồng, phát ra ánh mắt xanh lè.

A Tuyết trãi qua cơn khiếp đảm này, cơ hồ sắp bật ra tiếng kêu, vừa đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên lưng hổ còn có một hắc y nhân đang ngồi, sắc diện tái nhợt, ba chòm râu đen đang phất phơ theo gió.

A Tuyết trống ngực đập thình thịch, run giọng hỏi:

- Ngươi …… ngươi là ai?

Người nọ hừ một tiếng, cũng thẳng chẳng thèm để ý đến nàng.

A Tuyết lòng chỉ lo cho Lương Tiêu, cũng không tiện hỏi nhiều, lại gọi to:

- Công Dương tiên sinh ……

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy hắc y nhân cả người không nhúc nhích nhưng đã rời khỏi lưng hổ, một tay chế trụ lấy đầu vai nàng.

A Tuyết cảm giác xương bả vai như gãy nát, đau đớn kêu lên một tiếng. Chỉ nghe tiếng nói người nọ vang rền như sấm động, lạnh lùng hỏi:

- Công Dương Vũ đang ở đâu?

A Tuyết trước giờ không quen nói dối, liền cố nhịn đau kêu lên:

- Hắn ở ngay phía trước đấy, bộ ngươi nhìn không thấy hay sao?

Hắc y nhân quay đầu lại, chỉ trông thấy một tên người tuyết, nhất thời ngẩn người ra một lúc, đôi mi hình chữ bát trợn ngược lên, ngạc nhiên nói:

- Lão Cùng Toan, ngươi làm cái trò bí hiểm gì thế?

Công Dương Vũ trơ trơ không thèm đáp.

Hắc y nhân tay áo phất lẹ, hắc hổ nọ hai chân sau choãi ra, ngước mặt lên trời gầm to giận dữ, tiếng rống xa xa truyền khắp, nhất thời cả sơn cốc chấn động vang rền, muông thú đều rạp mình thần phục.

Trung Điều Ngũ Bảo nghe được tiếng rống ấy, đều đồng loạt lui về phía sau, cất cao giọng reo mừng:

- Tiêu đại gia! Tiêu đại gia!

Bọn chúng bỏ mặc Lương Tiêu, nhảy cẫng lên, hướng về Tiêu Thiên Tuyệt mà phủ phục bái chào. Tiêu Thiên Tuyệt cũng không thèm liếc mắt đến năm kẻ ấy một cái, chỉ cười lạnh nói:

- Năm người đánh một, thật là thống khoái quá nhỉ?

Trung Điều Ngũ Bảo nghe xong trong lòng phát lạnh, Hồ Lão Nhất run giọng nói:

- Chẳng lẽ… thật sự… thật sự.. hắn… hắn… hắn… chính là…. hậu.. hậu.. hậu.. hậu bối.. của Tiêu đại gia sao?

Tiêu Thiên Tuyệt lãnh đạm nói:

- Thối thật! Hừ, năm người các ngươi chẳng gì cũng là những kẻ đã thành danh, lại đi liên thủ đối phó với một tên vô danh tiểu tốt, còn ra cái thể thống gì nữa chứ?

Trung Điều Ngũ Bảo nghe nói Lương Tiêu không phải là hậu bối của hắn, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi. Hồ Lão Nhất vội hỏi:

- Tên gian tặc này biết võ công của Tiêu đại gia, nhất định là học lén…

Lời nói chưa dứt, Tiêu Thiệt Tuyệt đã nắm lấy gáy của hắn, ném hắn đi như chớp.

Hồ Lão Nhất bay vèo như sao xẹt, đầu cổ phủ đầy tuyết, ghim ngập vào tận hai xích bên dưới nền tuyết, đầu lại va phải tảng đá, không ngừng oa oa kêu thảm.

Tứ bảo còn lại không hiểu hắn đã làm sai chuyện gì, toàn thân bọn chúng đều run rẫy, quì lạy mọp đầu như tế sao, chỉ nghe Tiêu Thiên Tuyệt lớn giọng quát:

- Cả lũ các ngươi cút hết cho ta!

Trung Điều Ngũ Bảo nghe vậy mới dám động đậy, lại bắt chước như năm đứa trẻ nít, cúi xuống lăn long lóc đi như đang cuốn chiếu. A Tuyết thấy vậy nhịn không nổi phát ra tiếng cười.

Tiêu Thiên Tuyệt tức giận hừ một tiếng, lòng bàn tay vận kình, A Tuyết đau đến nhăn mày há miệng, muốn cười nữa cũng không được.

Lại nghe Tiêu Thiên Tuyệt quát:

- Ai cho các ngươi cút đi kiểu đó?

Trung Điều Ngũ Bảo ngơ ngác, nằm rạp trên mặt đất, cùng cất tiếng hỏi:

- Vậy phải cút đi như thế nào ạ?

Tiêu Thiên Tuyệt chẳng chút hảo khí đáp:

- Đến đây thế nào thì trở về thế ấy!

Trung Điều Ngũ Bảo lúc này mới chợt hiểu ra, lập tức chạy biến đi, trong khoảnh khắc đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Lương Tiêu trông thấy sắc mặt A Tuyết thống khổ, nhịn không được bèn nói:

- Tiêu Thiên Tuyệt, nhà ngươi ăn hiếp tiểu nữ hài như vậy, da mặt đã bị chó gặm mất rồi sao?

Trong mắt Tiêu Thiên Tuyệt ánh lên một tia tinh quang, điềm nhiên bảo:

- Được lắm, trả lại cho ngươi này.

Vừa nói vừa giơ A Tuyết lên khỏi đỉnh đầu, nhắm mặt đất ném xuống.

A Tuyết nghe tiếng gió bên tai, cảnh vật trước mắt chớp động lướt qua, nhất thời không tự chủ được, chua xót thốt lên:

- A Tuyết chết mất!

Lương Tiêu trong lòng thầm biết Tiêu Thiên Tuyệt chỉ muốn thăm dò bản sự của hắn, liền vội vã giữ chặt lấy thiết giản, hai tay đưa ra, bỗng phát giác hướng rơi của A Tuyết nhằm vào giữa ngực hắn, lực đến nặng như thế núi, khiến hắn phải liên tục thoái lui ba bước.

Hắn hét to một tiếng, mã bộ trầm xuống, trụ vững lại trên đất bằng. Vừa định thu thế, hắn đột nhiên cảm thấy trước ngực tức nghẹn, vội ngồi bệch xuống đất, trong lòng nhất thời vừa kinh vừa sợ.

Tiêu Thiên Tuyệt cười nhạt nói:

- Tiểu tử cũng có chút năng lực đấy, hừ, ngươi cũng mau cút đi cho lão phu.

Lương Tiêu nghiến răng, trong mắt ánh lên một tia quyết tâm, buông A Tuyết ra, trầm giọng nói:

- A Tuyết, muội vào trong nội đường đi, cho dù ngoài này có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không được trở lại, nếu không từ nay về sau, ta sẽ không thèm quan tâm đến muội nữa.

A Tuyết trước nay chưa từng thấy sắc mặt và lời nói của hắn như thế, nhất thời trong lòng cảm thấy rối bời, khe khẽ gật đầu rồi đi vào bên trong, len lén tựa cửa nhìn ra.

Loading...

Xem tiếp: Long Hổ Chi Hội (2)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đối Mặt - Asisu

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 41


Nhóc To Gan Đấy

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 47


Lư Sơn Kỳ Nữ

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 53


Rời Xa Eden

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 5


Cước Đạp Lưỡng Thuyền

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 32