121 Bữa trưa Thiệu Tư Hữu làm bốn món gia đình đơn giản, Diệp Cẩn Niên cơ hồ đã ăn rất nhiều, sau đó chủ động rửa chén coi như trả tiền bữa ăn. Hai người rất ăn ý không chủ động nói chuyện về sự việc buổi sáng, trong không khí ấm áp mang theo vài phần bình thản ngọt ngào.
122
123 "Bởi vì tôi không quen uống trà bình thường. "
Diệp Cẩn Niên có chút sững sờ, quay đầu nhìn thấy Thiệu Tư Hữu cười ôn hoà mà dị thường, thức thời giữ im lặng.
124 Trong phòng hội nghị của tập đoàn Thiệu thị, hội nghị thường kỳ mỗi tháng của công ty đang được tiến hành bên trong, các nhân viên chủ quản của mỗi bộ phận đều ngồi ở vị trí của mỗi người, tiến hành báo cáo tình hình công tác dựa theo trật tự thời gian.
125
126 Sau hôm ấy, kế hoạch thu mua chính thức được đưa vào nhật trình công tác của Diệp Thị. Không chỉ điều phối cho tổ tinh anh chuyên nghiệp của tập đoàn phụ trách, mà tổng giám đốc Diệp Cẩn Nhiên còn tự mình giám sát, dự án thu mua vốn không để vào mắt đột nhiên trong lúc này lại nhảy lên trở thành một trong những hạng mục được Diệp Thị coi trọng nhất, đối với việc làm lần này, nhóm người nguyên lão Diệp Thị có phê bình kín đáo, nhưng vẫn không thể thay đổi quyết định của Diệp Cẩn Nhiên.
127
128 "Hoắc Nhĩ Khắc?" Diệp Cẩn Niên bật thốt lên.
Người đàn ông đi từ bên ngoài vào, mái tóc ngắn trên đầu mang màu vàng của lúa mạch, đôi mắt màu xanh thẫm của đại dương quét qua ba người ngồi trong phòng khách, nghe thấy giọng nói của Diệp Cẩn Niên, trên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú mang theo ý cười trào phúng.
129
130 "Anh. . . " Diệp Cẩn Niên nhìn thấy rõ người đứng phía sau mình, đột nhiên sắc mặt lạnh nhạt, đôi mắt khẽ nheo lại: “Sao anh lại có thể đến được đây? Anh theo dõi tôi ư?”
"Theo dõi?" Nam Cung Minh Húc lạnh lùng đè nén sự tức giận mang theo trên khuôn mặt, nghe được câu chất vấn mà Diệp Cẩn Niên buột miệng nói ra, sắc mặt vốn đã vô cùng kém nay lại càng trở nên khó coi thêm: “Nếu như tôi không đến, chẳng phải đã bỏ qua màn kịch hay này rồi sao?”
Hắn cũng rất khó hiểu gần đây hắn không hề có bất kỳ sự qua lại nào với Hoắc Nhĩ Khắc thế sao anh ta lại hẹn hắn đến nơi này uống trà, kết quả là hắn “không để ý” lại nghe được giọng nói của Diệp Cẩn Niên.
131
132 Khi Diệp Cẩn Niên rời khỏi công ty, trời đã tối hoàn toàn.
Năm mới đang đến, đường phố náo nhiệt mọi người rộn ràng, khắp nơi đều tràn ngập trong bầu không khí vui vẻ của ngày lễ, Diệp Cẩn Niên không lái xe, một mình đi trên đường mà chẳng có mục đích gì, thỉnh thoảng đi lướt qua người lui tới trên đường, sự nặng nề đè nặng ở ngực cô và sự vui mừng tràn ngập trên khuôn mặt của bọn họ không hợp nhau.
133
134 Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng trải rộng xuống, bao phủ tòa biệt biệt thự cổ xưa trơ trọi dưới chân núi, tiếng gió lạnh thét gào, trên vách tường màu trắng chạm khắc hoa văn lồi lõm, an tĩnh nói lên nỗi bi thương nặng nề.
135
136 Chỗ cũ, người xưa, nhưng lại trong hoàn cảnh kỳ lạ như vậy, cho dù là cũng sẽ không thể thờ ơ được.
Diệp Cẩn Niên nhìn những người đang chậm rãi bước xuyên qua hai hàng hộ vệ đứng hai bên, đi tới trước cô, Diệp Cẩn Niên không tự chủ được lùi về phía sau một bước.
137 "Tư Hữu, cậu nghi ngờ có người đứng đằng sau lưng Sở Nhược?’’ Diệp Cẩn Nhiên nhạy bén nhận ra được điều này.
"Ừ, tôi sẽ sớm cho người tạo ra một số cơ hội để hợp tác với tập đoàn Y Đằng (Itou).
138 Editor: Thu Lệ
"Cẩn Niên!"
Chợt bừng tỉnh từ trong ác mộng, Thiệu Tư Hữu mạnh mẽ chống thân thể lên bàn, sau một giây ánh mắt theo đã rõ ràng lại từ mông lung, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
139 Anh ta thừa nhận, là anh ta cố ý buông lỏng kiềm cặp Sở Nhược khi Diệp Cẩn Niên nói đến chuyện đứa nhỏ. Tin rằng không một ai có thể nghe người khác nói đứa nhỏ của mình là con hoang mà có thể giữ bình tĩnh được, anh ta cũng giống vậy.
140 Hoàng hôn đúng hẹn lại tới, ánh tà dương yên lặng tại đường chân trời, không cam lòng buông thả ánh sáng cuối cùng trước khi rơi xuống, trải rộng màu sắc đẹp đẽ như máu ra cả vùng.