161 Lăng Bắc Hàn mặc dù dùng sức nhưng cũng cố gắng khống chế hết sức, sợ làm đau cô. Bởi vì ngồi quá lâu, toàn thân Úc Tử Duyệt lạnh lẽo cứng ngắc, Lăng Bắc Hàn vừa buông tay thì cô đã ngã lên ghế sa lon.
162 “A Hàn, anh không cần phải lo cho em, làm vậy là không công bằng với Duyệt Duyệt!” trên xe Lăng Bắc Hàn, Hạ Tĩnh Sơ ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, cô nhìn vẻ mặt bình thường của Lăng Bắc Hàn, kích động nói.
163 Sau ngày đó, cô theo cha mẹ trở về thành phố A, tự nhốt mình trong phòng ba này, mệt mỏi thì đi ngủ, khi tỉnh lại tiếp tục khóc. Không ăn không uống cũng không cảm thấy đói.
164 Cô không biết tại sao anh vẫn chưa rời đi, vẫn trầm mặc không nói đứng bên cạnh cô, chẳng lẽ anh không biết bọn họ đã không còn quan hệ gì sao? Mới vừa rồi bọn họ còn là một đôi vợ chồng, giờ đã biến thành người dưng.
165 Không nhìn mặt cô cũng biết người phụ nữ kia là ai. Thật đúng là quan tâm chăm sóc mà, sau khi xuống xe còn muốn đỡ xuống. . . . . . . Úc Tử Duyệt trong lòng hừ lạnh, trong lúc nhất thời cũng quên mất giãy giụa, quên mất mình còn bị Tư Đồ Ngạn ôm vào trong ngực.
166 Tư Đồ Ngạn cường hôn Úc Tử Duyệt, thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng cô, bàn tay âm thầm xoay cửa sổ xe chậm rãi dời xuống. . . đầu óc Úc Tử Duyệt ong ong, hai tay chống đẩy lồng ngực Tư Đồ Ngạn ra, nhưng gáy lại bị anh giữ chặt, không cho phép cô phản kháng!Tại sao ba lần bốn lượt anh coi thường mình như vậy? Hàm răng Úc Tử Duyệt cắn mạnh vào môi người đàn ông, mùi máu tươi nồng nặc lan tỏa, nhưng người đàn ông dường như căn bản không thèm để ý, ngược lại còn thè lưỡi ra liếm, nhấm nháp hàm răng của cô! Lăng Bắc Hàn nhìn thấy chiếc Bugatti trước mặt dừng lại ven đường, trong tim kiềm chế, giảm tốc độ chạy xe, cũng nhìn thấy rõ hình ảnh Úc Tử Duyệt cùng Tư Đồ Ngạn hôn nhau, đau đớn vô cùng, khiến anh không thể thở nổi, bàn chân muốn giẫm phanh lại, nhưng một giây cuối cùng, anh kiềm chế lại, đôi tay chặt chẽ cầm lái.
167 Cô dũng cảm liếc nhìn kỹ bóng dáng màu đen kia, kiềm chế nước mắt muốn tràn ly, xoay người, quả quyết lên xe! Trong nháy mắt, thật ra Lăng Bắc Hàn có thể cảm nhận được ánh mắt của cô, ánh mắt của cô vừa làm anh mừng rỡ vừa làm đau xót.
168 “Tô Thành Chủ nhật” ra đời từ năm 1988, lấy tiêu chí “phản ánh xã hội, phục vụ cải cách, gần sát cuộc sống, trừ bỏ cái xấu” làm nét riêng. Lấy phương châm “Coi trọng dân sinh, biểu dương nhân ái, duy trì chính nghĩa, giữ vững lương tâm” làm trách nhiệm của bản thân, đem tư tưởng, kiến thức cùng niềm đam mê dốc lòng phục vụ, gửi gắm tư tưởng giáo dục vào những chuyện trên trời dưới đất.
169 Úc Tử Duyệt mặt tràn đầy đề phòng nhìn về bốn phía, tình huống như vậy không phải lần đầu tiên cô gặp phải, hai tay giữ chặt túi xách, bảo vệ máy ảnh bên trong, chỉ là lần này, hình như cô chạy trốn hơi chậm, lại bị đối phương phát hiện a!“Máy ảnh nào? Các người muốn làm gì? Muốn cướp giữa ban ngày sao?” Úc Tử Duyệt giả bộ ngu ngơ, mặt sợ hãi hỏi.
170 Là Hạ Tĩnh Sơ gọi điện tới, Lăng Bắc Hàn cau mày, hơi do dự một chút mới bắt máy, “Ừ. . . . . . ”“À? A Hàn. . . . . . không phải, là em không cẩn thận ấn nhầm, thật ngại quá, làm phiền rồi!” Âm thanh mang theo nụ cười đứt quãng của Hạ Tĩnh Sơ truyền đến, Lăng Bắc Hàn cau mày, vừa muốn mở miệng, ai ngờ Hạ Tĩnh Sơ đã cúp điện thoại.
171 Anh biết Lục Khải Chính bên trong, hẳn là đến tìm Nhan Tịch, điều này cũng khiến anh hoài nghi thân phận của Lục Khải Chính, nếu như anh sợ liên lụy đến Bắc Sam nên mới giải trừ hôn ước, vậy tại sao còn muốn tán tỉnh Nhan Tịch? Hay anh căn bản là nằm vùng? Anh từng có suy đoán này, hơn nữa còn cảm thấy có nhiều khả năng, Bộ Công An đã điều tra vụ án lớn này mấy năm, Bộ quốc phòng cũng tham gia vào, bên trong khẳng định sắp xếp không ít nằm vùng.
172 Trong lòng mong chờ câu trả lời của anh, biết rõ đáp án không phải vế trước, cô giống như tự mình làm khổ, sững sờ bất động. “Đương nhiên là tôi tới theo dõi cậu.
173 Lúc đó, là tháng năm. Úc Tử Duyệt kinh ngạc nhìn hai người bị bọn trẻ vây quanh, hôm nay Hạ Tĩnh Sơ mặc một bộ đồ công sở màu đen, trên cổ cài một chiếc khăn lụa trắng, không dài không ngắn vừa vặn ôm lấy bả vai dễ dàng khiến người ta cảm thấy cô là một người tài trí song toàn.
174 Anh có tin mình hay không, hay có suy nghĩ gì? Hay Hạ Tĩnh Sơ cho rằng cô và Lăng Bắc Hàn có nguy cơ sao? Thật là đánh giá cao vị trí của cô trong lòng Lăng Bắc Hàn mà! Trong lòng cô thoáng qua một nụ cười lạnh.
175 Dòng máu tanh nóng hổi bắn lên mặt cô, Hạ Tĩnh Sơ ngây người nhìn Hạ Kiệt, người đang cưỡi trên người cô, khuôn mặt anh ta đầy máu, toàn thân cứng ngắc, tròng mắt trợn ngược.
176 Nhan Tịch phải hạ quyết tâm rất lớn mới có thể gửi đi tin nhắn này, cô cho rằng, là cha của đứa trẻ, anh có quyền biết đến sự tồn tại của nó. Buổi sáng ngoài gửi tin nhắn, cô còn gọi điện thoại cho anh, nhưng anh vẫn chưa nhắn lại cho cô lấy một tin.
177 Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Lăng Bắc Hàn đang ngồi trên giường bệnh, đôi mắt sâu thẳm hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ. Thân thể anh vẫn còn yếu, nhưng cảm giác đau đớn này không chút ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
178 Thời tiết thủ đô hôm nay nóng bức, âm u, Lăng Bắc Hàn đi từ trại giam ra ngoài, tâm tình tựa như thời tiết, nặng nề, ngột ngạt, tối tăm. Cũng không phải bởi vì Hạ Tĩnh Sơ, kết cục của cô ta anh đã biết từ khi biết rõ con người thật của cô ta, chuyện cô ta vi phạm pháp luật cũng đã sớm dự đoán được có ngày hôm nay.
179 Úc Tử Duyệt! Sao mày phải kích động như thế? Bây giờ mày không còn yêu anh nữa mà! Tức giận mình bởi vì anh mà nhịp tim rối loạn, Úc Tử Duyệt trong lòng thầm mắng chính mình, thân thể hơi lui về phía sau.
180 Trong phòng tắm, một mảng mờ mịt mơ hồ, chỉ thấy cô đang ngồi trong bồn tắm, quần áo trên người vẫn chưa cởi ra, trên tay cầm bông tắm liều mạng chà xát trước ngực.