201 Hai cuộc điện thoại vừa rồi đều có liên quan đến nhà họ Thôi, bệnh cũ của bác Thôi lại tái phát, cuộc điện thoại vừa rồi là Thôi Nhã Lan gọi tới. Trong điện thoại, cô nói, cô thật sự đã lâm vào đường cùng rồi.
202 Úc Tử Duyệt vừa bước ra khỏi phòng tắm của nhà trọ liền thấy điện thoại đặt trên giường đang vang lên, cô lo lắng đi tới, trên màn hình hiển thị cuộc gọi tới của Lăng Bắc Hàn, cảm giác chua xót trào dâng, cô cầm lên, do dự không biết có nên nhận hay không.
203 Căn phòng được bài trí xa hoa mà lãng mạn theo phong cách Châu Âu, giữa phòng được trải một tấm thảm nhung thiên nga màu trắng, bên trên rải đầy hoa hồng xếp thành hình trái tim thật lớn, trên bàn và ghế salon được thiết kế theo phong cách Châu Âu đều có thể thấy được những đóa hoa mềm mại màu đỏ.
204 “A!”Cô vừa hỏi ra chuyện này, đã cảm thấy Lăng Bắc Hàn tiến công vào nơi sâu nhất của cô! Úc Tử Duyệt kinh hô, toàn thân run lên, cảm giác mỗi một tế bào đều rơi vào trạng thái chân không.
205 “Úc Tử Duyệt, cậu khinh bỉ tôi đi! Tốt nhất là mắng chửi tôi, đánh tôi một trận đi!” Anh nhìn cô, bổ sung thêm, sau đó thở phào một hơi. Mỗi lần làm một chuyện xấu, trong lòng anh đều như bị một tảng đá nặng đè ép, khiến anh không thở nổi.
206 “Duyệt Duyệt, sao Bắc Hàn lại đi vội vã như vậy? Bắc Hàn phải về bộ đội sao?” Sáng sớm, Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn phải về Thủ Đô, Tô Mạt Hề cứ hỏi mãi không thôi.
207 Lăng Bắc Hàn biết, cô không phải cố ý nói xấu Chu Nhiên, mà là cố ý chọc anh! Hung tợn trợn mắt nhìn vẻ tinh nghịch của cô, Lăng Bắc Hàncảm khái, hình như, cho dù là Hạ Tĩnh Sơ hay là Chu Nhiên, thứ bọn họ coi trọng, cũng chỉ có gia cảnh của anh, hào quang của anh….
208 Lăng Bắc Hàn cũngchợt nhớ tới, trước kia ba anh từng nhắc nhở anh một câu: “Con bị gài bẫy mà còn không biết!” Khóe miệng anh bất giác cong lên, cái ông già này! Thật đúng là thâm sâu! Đến cả anh cũng bị ông gạt!Nhưng tâm trạng anh lúc này rất vui sướng đến muốn nổ pháo ăn mừng!Úc Tử Duyệt cũng dở khóc dở cười, “Em nhớ ra rồi, cha mẹ em có lẽ cũng đã sớm biết chuyện chúng ta không ly hôn thật! Nếu không lúc ở nhà em họ cũng sẽ không bảo chúng ta lừa gạt họ hàng rằng chúng ta chưa ly hôn!” Úc Tử Duyệt thở phì phò nói, vừa thấy tức lại vừa thấy yêu những người nhà của mình!Có điều cô cũng hiểu được ý tốt của bọn họ.
209 Lăng Bắc Hàn nhìn vào đôi mắt mê đắm đang nhìn mình chằm chằm của Úc Tử Duyệt, bộ dạng như muốn ‘ăn’ anh, khiến anh không thể khống chế được, nơi nào đó trên cơ thể lập tức đứng nghiêm chào cô, nhưng ngay khi Lăng Bắc Hàn khom người muốn ôm chặt cô thì chuông điện thoại lại không đúng lúc vang lên.
210 Nụ cười trên mặt Tiếu Dĩnh cứng ngắc, nét mặt vốn đang thả lỏng lông mày chợt nhíu chặt lại, nghĩ tới Hạ Tĩnh Sơ, lại cảm thấy mình thật nực cười, khi đó, Lăng Bắc Hàn gặp được cô gái mình thích, dĩ nhiên là chuyện rất bình thường, nhưng người làm mẹ như bà lại có ý nghĩ sai lệch.
211 “Anh nói xem tại sao cô ta lại không biết ngượng đến thế chứ?” Cúp điện thoại, Úc Tử Duyệt nói với Lăng Bắc Hàn, mới vừa rồi trong điện thoại cô còn đồng ý gặp Chu Nhiên đấy.
212 "A. . . . Mệt quá. . . . " Hai người về đến nhà thì trời đã tối hẳn. Mới vừa bước vào đến cửa, Úc Tử Duyệt liền mệt mỏi ngã xuống ghế sofa, uể oải nói.
213 Mặc dù có chút là cố tình gây sự, nói xong rồi thôi, không nên vì chuyện như vậy mà giận dỗi khổ sở. Nhưng cô vẫn không cách nào khống chế được tâm tình của mình, kích động nói ra những lời như vậy.
214 Nhan Tịch vừa mới tới Thủ đô, Úc Tử Duyệt không hiểu tại sao cô lại đột nhiên trở về, tới gặp thì mới biết cô đã thuê một căn nhà dưới tầng ngầm, lạnh lẽo, ẩm ướt.
215 Hai tay Úc Tử Duyệt nắm chặt chuôi dao gọt trái cây, mũi dao sắc bén nhắm thẳng Tư Đồ Ngạn đang áp sát mình, vẻ mặt hung dữ nhìn nụ cười nham hiểm trên mặt Tư Đồ Ngạn.
216 Nhan Tịch giống như không nghe thấy tiếng cô gọi, hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, không chút nhúc nhích. Bàn tay cô lạnh như băng, một tay bị cắm dịch trên mu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
217 Trong ngực có một cô gái nhỏ mặc đồng phục bệnh nhân, hai gò má ửng hồng, cặp mắt mơ hồ, rất mị hoặc động lòng người, hầu kết của Lăng Bắc Hàn không tự chủ được run rẩy, nuốt nuốt nước bọt, giờ phút này anh vô cùng kích động, chỉ muốn xô ngã cô xuống, nhưng một chút lý trí còn sót lại đã ngăn cản anh làm như vậy.
218 Mới từ bệnh viện về, cuối cùng đến tối lại vào bệnh viện, kết quả là ‘chứng giả nôn nghén’, nguyên nhân bởi vì cô quá căng thẳng, vì quá mong ngóng có thai nên mới bị như vậy.
219 “Lệ Mộ Phàm, cậu có nhớ Thôi Nhã Lan không? Ở công ty Gia Chính đó, nghe nói cậu là khách hàng của công ty bọn họ, công ty đó còn một số khoản chưa thanh toán cho cậu, mà không liên lạc được.
220 “Nhã Lan, em bảo anh giúp em gạt Lệ Mộ Phàm, anh sẽ tôn trọng quyết định của em, nhưng anh nghĩ tốt nhất là em nên nói cho Lệ Mộ Phàm biết đi. ” Lăng Bắc Hàn tốt bụng khuyên nhủ Thôi Nhã Lan, nhưng chỉ thấy Thôi Nhã Lan nhíu chặt hàng long mày, sắc mặt tái nhợt.