21 Năm năm sau
Minh Hạ vừa xuống máy bay, liền không ngừng quan sát bốn phía, muốn nhìn xem nơi này rốt cuộc đã thay đổi bao nhiêu.
Cô đã rất lâu rồi chưa trở về Nhật Bản, có lẽ cũng khoảng… năm năm đi? Năm năm trước, cô về Đài Loan học đại học, trong thời gian học, cô làm việc ở một đơn vị chữa bệnh nổi tiếng.
22 Anh đi trở về phòng ngủ, coi thường mùi tình dục còn lưu lại, tiện tay cầm một cái áo sơ mi khoác vào, sau đó đi trở về phòng khách, lấy ra một cái ly khác, rót rượu cho Thần Điền Vũ.
23 Cô ngồi trên băng ghế dài, nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại một đoạn tình yêu ngọt ngào mà chua xót đắng cay…
Một người đàn ông cao lớn tuấn tú dừng chân ở cạnh cửa công viên, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía thiên hạ đang ngồi trong rừng.
24 Minh Hạ mặc một bộ lễ phục dạ hội màu lam đậm, tóc dài được búi lên, một mình đi tới bữa tiệc tổ chức ở khách sạn lớn nhất nhì nằm ở trung tâm Tokyo, tham gia vào bữa tiệc thương mại mà Thần Điền Vũ nói.
25 Minh Hạ đột nhiên đẩy cái ôm của anh ra, cự tuyệt cùng anh bàn bạc đề tài cấm kỵ này.
"Dọn đến chỗ anh đi, ở chỗ này rất bất tiện. "
Nhìn cô yên lặng không nói, anh cho là cô đã ngầm cho phép, thế là ôm cô thật chặt, không tiếp tục để cô chạy khỏi tay anh nữa.
26 "Tứ thiếu gia trong vòng nửa năm nữa sẽ kết hôn với đại tiểu thư của tập đoàn Miyamoto. "
Minh Hạ nghe lời này, như sấm đánh bên tai, trong lòng cảm giác giống như bị người ta hung hăng xé rách.
27 "Minh Hạ, gả cho anh được không?" Anh kiên trì tỉnh táo, đem lời muốn nói nói rõ ràng, "Mau nói đồng ý với anh đi!"
"Tại sao vẫn nói với em vấn đề này?" Người anh cần chính là người vợ có thể trợ giúp anh về mặt sự nghiệp, để cho anh không phải lo lắng, để cho anh không cần nói tới tình yêu, như vậy anh mới có thể chuyên tâm hùng bá thương giới.
28 "Anh không phải là giám đốc sao? Tại sao anh không thể tự mình tới ký?" Minh Hạ ảo não vừa lật tài liệu, vừa oán giận với người bên kia điện thoại.
"Nhưng chúng ta ngay cả họp cũng chưa họp, Tứ thiếu gia cũng đã nói sẽ tự mình ký hợp đồng, tôi không thể làm thay.
29 "Minh Hạ…"
Cô làm sao vậy? Tại sao lại giống như nghe được thanh âm của anh? Cô quá nhớ anh rồi sao?
"Em có khỏe không?" Âm thanh nhu tình vang lên bên tai cô.
30 Cô đẩy đẩy thân thể nặng nề của anh, nhưng đẩy thế nào cũng không làm anh nhúc nhích được, "Không thể, đối với con không tốt. . . "
Anh ở trên người cô khàn khàn thở gấp, buồn bực lẩm bẩm một hồi, rồi đổi thành dịu dàng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi của cô, "Thế này… vẫn có thể chứ?"
"Uhm.
31 Buổi tối, Tịch Mộc Thức Minh trở lại chỗ của Minh Hạ, ôm cô đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Anh gần đây có một chút bất an trong lòng, lại nghĩ không ra manh mối, cho nên ngày hôm qua đã gọi Thần Điền Vũ tới Đài Loan.
32 Không biết vì sao, bụng của cô mơ hồ có cảm giác đau đớn, cô một tay đè lại bụng, một tay muốn chống cơ thể lên, nhưng bởi vì thân thể suy yếu, toàn thân vô lực, khiến cô khó có thể nhúc nhích.
33 Tịch Mộc Thức Minh máu me đầy người, sắc mặt tái nhợt được xe cứu thương đưa tới bệnh viện cứu cấp.
"Tại sao em lại ở trong bệnh viện? Vết thương của em có nghiêm trọng không?" Anh mở mắt nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Minh Hạ, không khỏi quan tâm hỏi.