81 - Chẳng phải tối cô có hẹn sao? – Lâm Duy hỏi khi thấy nó đang loay hoay trong bếp. Nó lục lọi trí nhớ một hồi rồi chợt nghĩ ra lúc sáng đã nói vậy với cậu.
82 Khi ông mặt trời còn ngái ngủ trong tầng tầng lớp lớp mây xanh nhẹ nhàng thì trong biệt thự nhà họ Lâm, một chàng trai đã thức dậy và dành một khoảng thời gian đáng kể đứng soi mình trong gương – một việc mà chỉ có tụi kẹp nơ mới khoái Lâm Duy rời khỏi phòng và còn tạt qua phòng nó, toan gõ cửa thì chợt khựng lại.
83 Băng Di ngồi nhấm nháp ly kem lạnh. Con nhóc thích vị lạnh buốt của kem. Có người bảo rằng kem ăn tuy lạnh nhưng vào đến cổ họng thì lại thấy ấm vô cùng và có thử thì mới biết điều đó là đúng hay không.
84 - Hey nhóc! – Tùng Kha đứng sững trước cửa nhà trọ của nó. - Anh định rủ rê em đấy à? – Nó cười khoái chí. - Ai thèm rủ rê gì em cơ chứ? Trên thực tế thì em chẳng có gì để lợi dụng cả.
85 “Đoàng”Tiếng sấm làm nó khiếp đảm nhìn ra ngoài bầu trời kia. Mưa vẫn rơi tạo nên bản giao hưởng trên mái tôn. Trời lâu lâu lại lóe sáng lên những tia chớp.
86 Trùm chăn kín đầu, nó rên rỉ trong đau đớn. Tại sao đến bây giờ nó mới thấy cậu quan trọng với nó biết nhường nào? Tại sao đến bây giờ, nó mới nhận ra mình yêu cậu đến nhường nào? Tại sao đến bây giờ nó mới hiểu tình yêu của nó dành cho cậu còn lớn hơn cả cái tình cảm rung rinh của nó dành cho Tùng Kha và rằng nó yêu cậu hơn ai hết và rằng hơn bao giờ hết, nó khao khát được yêu cậu như bây giờ, hơn bao giờ hết, nó ước mong được nói với cậu rằng nó yêu cậu.
87 - Không cần phải ngạc nhiên đến vậy chứ? Trông em giống như người mất hồn vậy, không cần biết có phải là taxi hay không, chỉ cần xe dừng lại bên cạnh là leo lên ngay à? Không sợ người ta bắt cóc sao?- Sao anh lại ở đây? – Nó ngạc nhiên.
88 Nếu anh chết, anh sẽ mang em đi…Một nụ hôn nhẹ như gió được đặt lên trán nó. Chẳng còn đau đớn gì cả mặc dù lúc ngã xuống thấy thân hình ê ẩm và nặng trịch.
89 Lâm Duy đưa tay đẩy cánh cổng trắng để vào nhà. - Lâm Duy!Cậu giật mình quay lại khi có người gọi tên mình. - Thiên Kỳ?- Lâu rồi không gặp, cũng không ngờ cậu còn nhận ra tớ.
90 Một cuộc gọi đường dài đến cho cô bạn thân đã di cư sang Anh cách đây vài tuần. - Uyên Vân! Tớ Thiên Kỳ đây. - – Uyên Vân đáp hờ hững. - Cậu vẫn giận tớ thật đấy à? – Thiên Kỳ xụ mặt.
91 Có một điều em không biết…. If you wander off too far. My love will get you home…- Tôi nghe điện thoại. – Nó cúi đầu và lặng lẽ lẩn vào một góc để nghe điện thoại.
92 Nhấc đôi mi mắt, màu đầu tiên đập vào mắt nó chính là màu trắng và từ đầu tiên hiện lên trong đầu nó là “Mệt mỏi”. Toàn thân nó ê ẩm, chẳng muốn gượng dậy tẹo nào.