1 Tuyết cuối đông rơi ngợp trời. Chàng trai chân giẫm lên tuyết, bước chầm chậm về phía ngôi mộ với cái tên: Nhậm Phương Bình. Mười năm đằng đẵng, hồng trần tang thương.
2 Mùa đông của Thượng Hải đến nhanh hơn Bắc Kinh. Tuyết đầu mùa nhẹ nhàng rơi xuống, trải đầy trên nền sân. Bông tuyết trắng như những sợi lông ngỗng bay đầy trời, từng bông từng bông tan chảy trên ngọn cây thông.
3 Buổi tối, Lý Kính Thù viết xong báo cáo, ngáp ngắn ngáp dài ngã lưng ra sô pha phía sau. Còn Phương Bình đang cặm cụi viết sách. Thật ra, mấy năm nay, cô tiến bộ rất nhiều.
4 Mười ròng rã, kiên cường đối mặt với đau thương. Kết quả còn lại gì giữa những năm tháng đan xen ấy, có thể kết cục phía trước sẽ không như bức tranh mà anh vẽ ra, cũng sẽ không giống như câu chuyện mà cô đã viết, kết cục mỹ mãn, hạnh phúc trăm năm.
5 Thời gian thấm thoát lại trôi qua, cuối cùng Phương Bình cũng đợi được đến ngày mà Lý Kính Thù đi công tác về. Hôm đó, trời Thượng Hải nắng đẹp. Cô hòa vào dòng người ở sân bay, đứng đợi anh ở cổng số 10.
6 'Dưới bầu trời đầy sao ấy, em đã từng quay đầu tìm kiếm. Trên con đường đầy tuyết năm ấy em đã từng đứng lại chờ anh. Dưới gốc cây thông già năm xưa, em đã từng mơ về một gia đình hạnh phúc.
7 Mùa hè chầm chậm trôi qua, những chiếc lá thông bên ngoài cửa sổ lững lờ rơi xuống mặt đất. Làm cho người ta có cảm giác thê lương vô hạn, nỗi buồn ưu tư.
8 Buổi tối, Phương Bình tự nhiên nổi hứng làm một bàn thức ăn ngon cho Lý Kính Thù, cũng quên bẵng chuyện lúc nãy anh lén lấy một cây hoa bỉ ngạn đỏ của cô để ở bàn làm việc.
9 Máy bay xuyên qua tầng mây trắng, chậm rãi đi vào đường băng. Năm rộng tháng dài, đời người là muôn hình vạn trạng, có mấy ai thấu hiểu được bản thân mình chứ? Phương Bình và Lý Kính Thù nhanh chóng bắt taxi về nhà, trời vẫn nắng.
10 Giữa anh và cô dường như bị ngăn cách bởi một thế giới vô hình nào đó. Rồi sẽ có một lần rời đi không bao giờ ngoảnh lại, và lần ra đi ấy cũng kéo dài đến tận mười năm.
11 Cuối cùng anh cũng đã hiểu được câu nói ấy của cô, nhưng tiếc thay cô đã không thể đợi anh thêm nữa. Có lẽ, sẽ không bao giờ nữa đâu, anh sẽ không thể gặp lại cô.
12 Ngày hôm nay tuyết Tây Tạng bắt đầu rơi xuống, làm cho cả một thảo nguyên xanh biếc trở nên trắng xóa. Tôi rời khỏi Thượng Hải cũng đã lâu lắm rồi, hôm nay là vừa tròn một tháng.
13 Lý Kính Thù ngồi bên chiếc bàn gỗ màu nâu, chậm rãi viết từng dòng chữ. Nói đây là thư cũng không phải, mà nhật kí cũng chẳng đúng. Nét chữ anh mạnh mẽ lưu loát, trải dài trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh.