61 Mấy tuần gần đây, nhiệt độ Bắc Kinh xuống thấp dần, ra đường phải mặc thêm quần áo, ở nhà cũng phải mở lò sưởi.
Giữa cảnh thời tiết tệ hại thế này thì có duy nhất một tin tốt, đó chính là….
62 …. . Phải làm sao bây giờ.
Chu Nam Kinh chăm chú nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủn, đợi đến khi màn hình tắt ngấm mới hồi thần.
Bây giờ nên giãy giụa một chút, hay giãy giụa một chút, hoặc là giãy giụa một chút bây giờ? Nhưng cho dù có giãy thế nào đi nữa thì cô giáo Sora hay Asakawa Ran cũng chẳng giúp ích gì cho hắn đâu.
63 Mười năm sau.
Đàm Mặc Thiên cùng Tôn Duyệt quay trở lại con đường kia một lần nữa. Ngày ấy, hắn mới chỉ là một thiếu niên, cả một thế giới lớn đầy hỗn tạp mở rộng trước mặt, duy chỉ có Tôn Duyệt là vững vàng cao cao không gió nào lay nổi…
Vật đổi sao dời, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
64 Tui – tên là Lý Hiên!
Tui – có một giấc mơ vĩ đại!
Đó chính là
Tui không còn là trai tân nữa!!!
(Nhưng tui không hề nghĩ tới chuyện, hết tân là do bị bạo cúc!!!)
Cuộc đời của Lý Hiên hai mươi năm về sau, hay hai bảy năm về trước, đều nỗ lực vì hai chữ “hết tân”.
65 Tui tên là Lý Hiên…. Tên thật là Lý Hiên, không có bút danh, nhũ danh, đại danh chi hết, quá lắm thì bị người ta gọi là Hiên Hiên.
Mọi người đều biết, tui chỉ là một thằng biên tập viên quèn, lệ thuộc hoàn toàn vào một vị thủ trưởng tên Triệu Tinh Hoa, tên biên tập là Trường Kiếm.
66 Từ nhỏ đến lớn, Ôn Hướng Hoa sống không hổ cái danh ”con nhà giàu”, cũng không thèm giả vờ khiêm tốn xưng là điểu ti* hoặc trạc ải*. Cậu ta không biết thế nào là giả heo ăn lão hổ, nên căn bản là cả trường đều biết, trong trường có một học sinh nhà rất giàu, rất có tiền, hôm trước được đón về bằng Rolls Royce….
67 Tui tên Lý Hiên.
Cái câu mở đầu này đã được nói ba lần rồi, hy vọng hôm nay chính là lần cuối cùng!
Mỗi lần tui nghiêm trang chững chạc nói “Tui là Lý Hiên” đều khiến người nghe đau khổ.