1 Sáng. Ánh nắng dịu dàng của buổi sớm mùa hè ùa vào cửa sổ, chạy đến bên chiếc giường màu hồng phấn đặt giữa phòng. Thiên Di khẽ nhăn mặt, dụi dụi mắt rồi ngước lên chiếc đồng hồ hình quả dâu ở đầu giường.
2 Thiên Di dừng chân trước cửa một ngôi biệt thự nhà vườn nằm giữa thành phố. Hôm nay được nghỉ học sớm, nó quyết định đến “thám thính” xem tên may mắn ( mà cũng có thể là xui xẻo) mà nó sắp phải làm “bảo mẫu”.
3 Trong căn tin trường, Thiên Di và Hoa ngồi ở chiếc bàn màu vàng bên cạnh cửa sổ - chỗ ngồi yêu thích của cả hai. Trong khi Thiên Di vẫn đang ăn suất cơm của mình một cách ngon lành thì Hoa đã cất tiếng:- Mọi việc thế nào rồi? Có ổn không vậy?- Lần này thì đúng là bố tôi đã “gửi trứng cho ác’ rồi.
4 Giờ ra chơi, Hoa đi bên cạnh Thiên Di trên sân trường. Nghe cô bạn thân kể về chuyên ở nhà Trần Bùi, Hoa không nén nổi nỗi tức giận:- Đúng là tên quá quắt mà! Tốt nhất bà nên đi khỏi nhà đó đi, cùng lắm là vay mượn để trả nợ cho bố của tên đó.
5 - Các cậu cứ làm như lời tôi dặn. Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tuyệt đối không được hé răng nửa lời với người khác. Một nữ sinh cùng ba nam sinh khác có vẻ lén lút đang đứng nói chuyện.
6 Sáng sớm, bữa sáng của Thiên Di và Mạnh Hoàng đã được cô Sang chuẩn bị cẩn thận và chu đáo. Vừa bước ra khỏi nhà bếp, cô Sang bỗng giật mình khi thấy Thiên Di đang ở phòng khách.
7 - Cậu nói sao?Tiếng Minh Long vang lên giữa phòng tập của trường, lớn đến nỗi tất cả thành viên của câu lạc bộ bóng rổ đều quay lại nhìn. Nghe Hoa nói trong điện thoại rằng Thiên Di gặp tai nạn và đang ở trong bệnh viện, chân tay Minh Long rụng rời.
8 Chiếc xe sang trọng dừng lại trước biệt thự nhà Trần Bùi. Người đầu tiên bước xuống xe là Mạnh Hoàng, ngay sau đó là cô Sang đang nhẹ nhàng dìu Thiên Di.
9 Thiên Di ngồi trên chiếc xe của nhà họ Trần, khuôn mặt lộ rõ sự vui vẻ và háo hức mặc cho bầu trời xám xịt và ảm đạm bên ngoài. Bên cạnh nó là một chàng trai với khuôn mặt hoàn toàn trái ngược- lạnh lùng, vô cảm.
10 - Cái gì? Bà nói gì hả?- Hoa ngạc nhiên đến nỗi đánh rơi cả chiếc kẹo mút đang cầm trên tay. - Bà từ chối đi chơi với bọn tôi đã đành, lại còn dẫn cả cái tên đó đến trại trẻ mồ côi.
11 - Cả lớp chú ý, cuối tuần này trường mình sẽ tổ chức đi tham quan Hồ Núi Cốc hai ngày một đêm. Các lớp sẽ được ghép thành từng nhóm, cứ hai lớp là một nhóm.
12 Vậy là buổi đi tham quan đã kết thúc trong sự vui vẻ và thoải mái của tất cả mọi người. Quay trở lại trường học được vài ngày rồi mà những câu chuyện về chuyến đi hôm đó vẫn chưa có dấu hiệu…hạ nhiệt.
13 Thiên Di ngồi yên lặng bên hồ bơi, ánh mắt mơ màng nhìn ra phía xa xăm nào đó. Hai bàn chân thả xuồng hồ của nó tê buốt vì lạnh. Bất giác, Thiên Di đưa tay sờ lên sợi dây chuyền đang đeo trên cổ và mỉm cười.
14 Thiên Di dựa người bên cửa sổ, ánh mắt hướng về phía khu vườn quanh năm xanh tốt với những loài hoa mà nó yêu thích. Những hình ảnh về Minh Long và Mạnh Hoàng như một cuốn phim quay chậm cứ lần lượt ùa về trong tâm trí của Thiên Di.
15 Thiên Di đóng sập cửa phòng rồi từ từ ngồi phịch xuống đất. Nó nghẹn ngào nấc lên từng tiếng, nước mắt nhạt nhòa trên má, chảy xuống cả khóe miệng. Đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau của Thiên Di run lên bần bật.
16 - Không là không, tôi không đi đâu. - Hoa lắc đầu quầy quậy. - Hai người đi du lịch tự nhiên tôi lao vào làm kì đà cản mũi à?Thiên Di vẫn nằng nặc tóm chặt lấy áo của Hoa:- Bọn tôi còn không ngại việc đấy thì bà ngại gì.
17 - Sao hai người đó lâu về thế nhỉ?Hoa vừa nằm dài trên giường đọc truyện tranh vừa lẩm bẩm. Thiên Di đi được một lát thì Hoa cũng thức giấc, từ đó đến giờ Hoa chờ mãi nhưng chưa thấy Thiên Di và Mạnh Hoàng trở về.
18 - Tôi nghĩ là nên đi tới đây này. Chỗ này bán nhiều đồ lưu niệm. Thiên Di không ngừng chỉ tay vào chỗ đã được khoanh tròn trên bản đồ. Hôm nay cả Hoa, Thiên Di và Mạnh Hoàng cùng nhau tập trung ở phòng để bàn bạc xem nên đi đâu trong ngày cuối cùng ở Nha Trang.
19 Bà Minh Mĩ bước lên tầng hai và tiến lại phía căn phòng của con trai mình. Mấy người vệ sĩ đứng ngoài thấy bà thì vội vã mở cửa rồi lùi sang một bên. Bước vào phòng, bà thấy Mạnh Hoàng đang nằm trên giường, khuôn mặt hơi xanh xao không biểu lộ chút cảm xúc.
20 - Bà nói gì? Mạnh Hoàng…Hoa nói lớn đến nỗi tất cả mọi người ở trong quán ăn đều quay lại nhìn nó và Thiên Di. Thiên Di đau xót gật đầu. Chỉ cần nhắc đến Mạnh Hoàng là nước mắt nó lại như muốn trào ra.