Cô Dâu Ma Cà Rồng Chap 36
Chương trước: Chap 35
" A Nhĩ mau lại đây giúp chị phơi đồ nhanh lên . Xong chúng ta còn vào ăn cơm cùng mọi người nữa "
" Vâng "
----------------------
" Hai con đã xong rồi sao mau vào ăn cơm thôi "
" Chúc chị Mận và mẹ ăn cơm vui vẻ "
" Các con mau ăn đi "
Các em cứ hạnh phúc như vậy thì thật là tuyệt biết bao ... một cuộc sống bình yên .
" Chị Mận đó là gì thế sao chị lại đeo ở cổ ạ ? " - A Nhĩ giơ tay chỉ sợi dây cô đeo có một chiếc túi nhỏ .
" Đây là túi thơm . Chị thích mùi thơm nhẹ nhàng của nó nên muốn đeo thôi "
- Thật ra mình muốn đeo thứ này chỉ để áp đi mùi hương của mình , dấu được vị máu của mình như vậy Bạch Hàn sẽ không bao giờ tìm thấy mình nữa . Nên như vậy đó là cách tốt nhất để mọi người được yên ổn .
------------------------
" Tiểu Mận rốt cuộc là cô ở đâu ? "
Bạch Hàn tự nhốt mình trong phòng cậu như suy sụp .
Cộc - Cộc
" Bạch Hàn cậu mau ra ngoài đi ! Là tôi ... Hạo Vương đây "
" Tôi không muốn ... Cậu về đi "
" Bây giờ cậu như vậy thì giúp ích sao ??? Cậu mau ra ngoài rồi chúng ta cùng nhau tìm Tiểu Mận nữa ! Nếu để cô ấy lang thang vậy lũ ma cà rồng biết được sẽ giết cô ấy "
" ... "
" Bạch Hàn !!! Cậu nghe tôi nói không ? " .
- Cạch -
Bạch Hàn bước ra ...
" Chúng ta đi tìm cô ấy "
" Khoan đã thiếu gia lão gia nhà họ Vương tới tìm cậu "
" Vương gia ?" - Hạo Vương nhìn Bạch Hàn .
Lại có chuyện gì đây ?- Bạch Hàn nghĩ .
" Hôm nay Vương gia có dịp tìm đến thật là lạ " - Bạch Dương nói .
" Thiếu gia Bạch , huyết tộc chúng ta vốn phải giữ hòa bình để xây dựng quân đội vậy tại sao Bạch gia lại ... " - Hắn ta chưa kịp nói hết câu thì Bạch Dương vội ngắt đoạn .
" Ai là người gây chiến trước ? "
" Vương Triệu Vũ mới là người bắt đầu ... hắn chết là rất đáng . " - Bạch Hàn từ phía sau đi lên nói rồi kéo ghế ngồi .
" Tôi cũng chỉ vì công việc nên mới đến không muốn động đến chuyện cũ làm gì ... Hãy để cho người mất được yên nghỉ "
" Vậy mời nói " - Bạch Dương nói rồi cầm cốc nước lên uống .
" Huyết tộc chúng tôi muốn các cậu cùng nhau bàn bạc về pha lê đỏ ... Không nên ích kỉ giữ bí quyết ấy riêng cho bản thân được"
" Tiếc thật Vương gia ... Cha tôi đã mất quá sớm chưa kịp truyền dạy gì cả . Bí quyết ấy đã biến mất mãi mãi rồi "
" Không thể nào !" - Vương lão gia quát lớn .
" Tiếc thật đó ... Giờ chúng tôi muốn nghỉ ngơi . Quản gia tiễn Vương lão gia về "
Hai thằng quỷ con , đừng vội đắc ý mối thù này tao sẽ dùng máu của chúng mày để rửa sạch .
- Hai tay lão nắm chặt tuy ánh mắt không thể hiện sự giận giữ của hắn nhưng răng thì nghiến . Hắn quay đầu tự về ...
Lúc này Bạch Dương mới đứng dậy tiến ra phía cửa sổ nhìn thấy hắn lên xe về cậu mới nói .
" Các hoàng tộc bắt đầu soi tới báu vậy họ Bạch rồi ... Chắc anh sẽ phải ra mặt thôi "
" Một đám phiền phức "
" Từ giờ mọi hành động của chúng ta phải nên cẩn thận rồi "
" Em sẽ chú ý "
" Còn nữa ... Mau tìm Tiểu Mận nếu không bị bọn quỷ đó bắt được đấy "
" Vâng em và Hạo Vương đi ngay "
Bạch Hàn vừa nói xong liền cùng Hạo Vương chạy ngay ra ngoài .
Cũng là Ma Cà Rồng sao mình lại ghê tởm những tên đó như vậy ? Thật làm người khác phải khinh bỉ ... Mọi thứ do gia đình gây nên không thể để bọn quỷ đó làm ô uế thanh danh được . - Bạch Dương suy nghĩ .
--------
" Chúng ta đã tìm cô ấy suốt mấy ngày nay liền đều không thấy "- Hạo Vương nói .
" Rốt cuộc cậu ở đâu ?"
" Thôi Bạch Hàn mau qua kia ngồi đi ... "
Hai người vội ghé vào một cái ghế đá bên đường .
Vừa thấy bóng dáng của ma cà rồng mọi người đều hoảng sợ ai ra đường cũng phải che mặt và không giám nhìn thẳng vào họ .
" Sắp tối rồi nếu không tìm nhanh sẽ rất khó tìm " - Bạch Hàn nói .
" Cậu bình tĩnh ... cũng phải nghỉ chứ ! Cô ấy vốn khác người không nhầm được "
" Thực sự là rất khác người " - Bạch Hàn cười khểnh .
Bỗng một đứa bé trai tay cầm chiếc kẹo mút nhỏ cậu bé dơ ra trước mặt Bạch Hàn .
" Anh tóc đỏ ... Có thể giúp em hái hoa để tặng mẹ không ? " - Thằng bé chỉ tay vào cành hoa trên cây chỗ cậu và Hạo Vương ngồi . Thằng bé cười một nụ cười rất dễ thương .
" Được "
Bạch Hàn đứng dậy vươn người nhảy lên cây rồi sau đó chọn từng bông hoa đẹp nhất rồi nhảy xuống .
" Em bé ... nếu em nhận được bó hoa này bà ấy sẽ rất hạnh phúc "
" Vâng "
Bạch Hàn nhẹ nhàng đặt tay lên đầu và xoa đầu cậu bé .
Trước khung cảnh ấy Hạo Vương vô cùng bất ngờ - Chuyện này là sao ? Bạch Hàn thay đổi rồi ư ? Thường thì cậu ta sẽ trợn mắt lên khiến đứa trẻ chạy mất dép . Giờ cậu ấy đích thực là một chàng hoàng tử vô cùng ấm áp rồi .
- Bụp -
Từ phía xa một đôi dép ném thẳng vào đầu Bạch Hàn .
" Con quỷ kia !!! Hãy cút đi và thả em ta ra !!! "
Hạo Vương vội đứng dậy . Bạch Hàn không nói một lời nào cậu từ từ đứng lên ngước nhìn mọi người ...
" Ôi trời ơi ghê quá đi ! Mắt cậu ta màu đỏ đó "
" Da người mà trắng mịn như vậy à ? "
" Trời ơi nhìn cậu ta đi mái tóc đỏ"
" Chạy đi !!! "
Rất nhiều tiếng bàn tán ...
" MAU CÚT ĐI "
" BỌN TA GIỜ ĐÔNG HƠN RỒI "
" CÚT "
- Bụp - Bụp - Bụp .
Ai cũng cầm đồ ném vào người Hạo Vương và Bạch Hàn . Người thì ném dép , người thì ném bắp cải , có người còn đem cả tỏi theo để ném ...
Mọi thứ như làm Bạch Hàn điên loạn . Mắt cậu đỏ rực hẳn lên ...
Xem tiếp: Chap 37