21 Trách Tuyết Ngân xong, cô quay qua cằn nhằn Kiệt Phong. Anh thật vô tích sự chẳng nắm được nội dung câu chuyện của họ, dù chỉ một từ thôi, đủ để cô suy luận, phóng rộng lên.
22 Một tuần dành dụm, cuối cùng Triệu Vỹ cũng gom đủ tiền mua một món quà tặng Đinh Đang. Không to tát lắm đâu, đó chỉ là một cây kẹp tóc màu hồng hình con bướm trông rất nghịch, rất dễ thương và đặc biệt là trông rất giống Đinh Đang.
23 Bằng vốn kinh nghiệm học được ở thầy Vương Thanh, ở hai năm chính quy được đào tạo tại trường và ở năng khiếu bẩm sinh của bản thân mình, Triệu Vỹ trở thành một huấn luyện viên chính thức.
24 Từ bé đến giờ, đây là lần đầu ông đánh con đau như vậy. Nguyên nhân gì đã khiến ông xuống mạnh tay? Tình thương của một người cha, lo lắng nhìn con trước bờ vực thẳm ư? Ôi! Đinh Đang con có hiểu lòng ba, hay đang oán hận, trách hờn? Triệu Vỹ là ai? Cậu ta là người tốt hay kẻ xấu đây? Lạy trời, xin đừng run rủi cho Đinh Đang gặp phải gã sở khanh, đốn mạt.
25 Cô ta yêu Triệu Vỹ thật ư? Tự nhiên Đinh Đang nghe đôi chân mình run rẩy dưới thân mình. Những giọt nước mắt chân thành của Thanh Thanh, sao cô sợ Triệu Vỹ mềm lòng quá.
26 Cái mặt hầm hầm, tay cầm ổ bánh mì, Đinh Đang thả dài trên bãi biển tìm Triệu Vỹ với đoàn người. Đúng là vô trách nhiệm, là không tình nghĩa. Vừa đi cô vừa mắng lầm bầm trong miệng.
27 - Nhưng nếu cá mập bắt em, anh có cứu không? – Nói xong nghe rờn rợn cô đảo mắt nhìn quanh. - Không cứu! – Triệu Vỹ cười giòn – Cứu làm chi con nhỏ khó chịu, khó chìu như em chứ.
28 Thức ăn còn đầy ắp trên bàn, buổi tiệc mừng cho đội bóng trước buổi ra quân vẫn vẫn ồn ào, tấp nập lời chúc tụng. Vậy mà… Đinh Đang lại bỗng dưng bỏ đũa.
29 ệm, mắt nhìn chùm đèn pha lê trước mặt. Cô bỗng nhớ Triệu Vỹ cồn cào. Mười giờ sáng, thường khi giờ này ở nhà, cô đang loay hoay dưới bếp chuẩn bị nấu cơm.
30 - Con dường như vui lắm, phải không? – Thấy con ôm tờ báo tủm tỉm cười, ông Hưng hỏi. Không giấu giếm, Đinh Đang gật đầu: - Vâng, vui lắm. Triệu Vỹ đã thành công.