Chuyện Tình Một Đêm Chương 7
Chương trước: Chương 6
Lần đầu tiên làm tình với người lạ
Tôi đã suy nghĩ kỹ, nhưng vẫn quyết định tới thăm anh ta. Thật ra lúc đó tôi đã chán ghét người yêu đến cực điểm, thấy thực mệt mỏi. Tôi rất muốn được buông trôi để cơ thể và tâm trạng được nhẹ nhõm, vui sướng một lần. Lúc tới khách sạn, bạn tôi đã đợi bên dưới. Vừa gặp mặt, tôi đã đọc dược dục vọng trong mắt anh ta nhưng vẫn theo vào phòng. Vừa vào cửa, anh ta đã ôm chầm lấy tôi, nói rất muốn tôi, hôn tới tấp. Thoạt đầu tôi còn cự tuyệt nhưng sau lại phục tùng. Tôi và anh trò chuyện trên mạng đã nhiều năm, tôi không phủ nhận cũng có một cảm giác thân thiết và hứng thú. Huống hồ hôm đó tâm trạng tôi rất tồi tệ. Tôi tự nhủ với lòng: "Thằng người yêu, hãy cút đi! Từ hôm nay, ta sẽ không còn thuộc về ngươi nữa. Ta thỉ thuộc về ta mà thôi". Rồi tôi bắt đầu hôn lại anh, rất mãnh liệt. Chắc hẳn anh bất ngờ vì sự điên cuồng này. Cảm giác về anh và vẻ người yêu tôi khác hẳn nhau. Anh rất thơm tho, sang trọng, tôi ngửi thấy mùi thơm của nước hoa Boss và mùi thuốc lá hòa quyện trên người anh. Tôi biết mình đã bị thần phục. Sau một cái hôn nồng nàn, tôi nói muốn đi tắm. Anh cười, khen tôi đúng là một phụ nữ thẳng thắn, rồi hưng phấn nói: "Baby, anh đợi em".
Mất nửa tiếng sau, tôi mới từ buồng tắm đi ra, quanh người chỉ quấn một tấm khăn. Anh tham lam ngắm nghía cơ thể tôi, rồi vừa đi vừa cởi quần áo. Cho tới khi đến cửa buồng tắm, trên người anh đã trần như nhộng. Trước khi bước vào, anh hôn tôi một cái, kêu tôi chờ một lát. Tôi biết tất cả sẽ xảy ra. Kỳ lạ là lúc đó tôi không hề thấy căng thẳng và hưng phấn chút nào, chỉ thấy tất cả không đến nỗi tệ. Trong một căn phòng khá thoải mái, có một người đàn ông ngưỡng mộ, thậm chí mê mẩn tôi, nhất định sẽ xảy ra chuyện đó. Tôi biết nhưng không chút áy náy, cố khống chế mình không nghĩ tới gã đàn ông gọi là người yêu của tôi kia. Tôi chỉ muốn thả lỏng người thưởng thức một đêm như vậy, một đêm buông thả.
Ngồi một mình trên giường, uống rượu vang, tôi muốn mình bị mê muội, không thiết nghĩ gì nữa. Nhưng tôi vẫn nhớ tới người yêu của tôi. Chỉ là một khoảnh khắc. Vừa nhớ tới ánh mắt lạnh lùng ích kỷ của anh, tôi lập tức muốn tống anh ra khỏi đầu tôi. Bạn tôi bước ra khỏi buồng tắm, cũng chỉ quấn một tấm khăn quanh hông. Anh bước về phía tôi. nhẹ nhàng ôm tôi lên giường. Tôi biết mọi việc lập tức sẽ xảy ra. Đây là lần đầu tiên tôi nằm trên giường với một người đàn ông không phải là người yêu mình. Anh lật người tôi lại đôi môi tham lam trườn tới. Tôi không cự tuyệt. Anh lột bỏ mảnh khăn duy nhất trên người tôi, khen tôi rất đẹp. Tôi không đáp. Anh rất nhẹ nhàng, từ từ đi vào tôi.
Có lẽ do rất lâu không có quan hệ, tôi thấy hơi đau nên cứ túm chặt lấy anh. Anh thì thào bên tai tôi, "Đừng sợ, anh sẽ giúp em thấy thoải mái". Nhưng tôi vẫn im lặng, chỉ mong đêm nay trôi thật nhanh rồi đi tìm người yêu, nói chia tay. Nói thực, lúc làm chuyện đó tôi không thấy hứng thú tí nào. Có lẽ tại tâm trạng không tốt. Xong việc, anh cười hỏi, "Sao lại giống như trẻ con không có kinh nghiệm thế?". Tôi không thèm để tâm, nhìn nụ cười thoả mãn trên mặt anh, tôi chợt thấy nực cười. Đàn ông đúng là thứ nực cười. Chúng chỉ mê mẩn tình dục, bất luận đối phương là dạng đàn bà nào. Tôi nghĩ tới bạn gái của anh ấy. Không biết cô ấy sẽ có cảm giác gì khi biết người đàn ông của mình vừa làm xong những việc này? Nhưng chỉ nghĩ thoáng qua mà thôi, tôi không quan tâm tới cảm giác của bất kỳ ai. Hôm đó, tôi mệt lắm.
Sau đó, tôi dậy tắm. Nhìn dáng kiệt quệ của mình trước gương, tôi bật khóc, khóc nức nở, rất lâu tôi chưa từng khóc như vậy. Tôi biết mình đã phản bội người yêu, vì tôi không có đường lùi. Rồi tôi tự nhủ, không được khóc, khóc không có tác dụng, cũng không đáng. Dạng đàn ông như vậy không đáng để khóc. Lúc đó tôi thực sự quyết tâm chia tay với người yêu.
Tắm xong, chúng tôi nằm nói chuyện, nói về những chuyện mà trước đây vẫn hay nói trên mạng, cũng nói tới bạn gái của anh ta, nhưng không hễ nhắc đến người yêu của tôi. Anh ấy không hỏi, tôi cũng không nói. Đó là một lần duy nhất suốt buổi tối hôm đó. Rồi anh ấy không chạm tới tôi nữa, sang ngủ ở giường bên cạnh. Trước khi tắt đèn, đột nhiên anh hỏi một câu rất ngu ngốc: "Anh có mạnh bằng người yêu em không?". Tôi không đáp. Có lẽ anh tưởng rằng tôi đã ngủ. Thực ra tôi không muốn nói, và cũng không thể nói.
Sáng hôm sau, tôi dậy rất sớm vì phải đi làm. Anh muốn tiễn, nhưng tôi không cho. Anh hỏi: "Em có gặp anh nữa không?”. Tôi đáp: "Có chứ". Thu dọn xong, tôi đi, không hề quay đầu lại và nghĩ cũng không cần phải quay đầu. Tôi biết anh đứng ở cửa sổ nhìn tôi.
Sáng hôm đó rời khách sạn, tôi mê muội tới cực điểm, không biết sau này mình phải sống ra sao, cũng không biết những việc này có nên để người yêu biết. Tôi muốn thuận theo tự nhiên, dù anh biết được cũng chẳng sao. Vì tôi đã không còn yêu anh, đã hết sạch cảm giác. Mọi thứ đều phải trôi qua. Tôi cũng không thấy ân hận vì mọi việc đã làm. Nhưng sau đó tôi không gọi diện cho bạn tôi nữa vì thấy rằng không cần thiết duy trì quan hệ. Tôi tin giữa chúng tôi không có tình yêu, huống hồ anh ấy đã có bạn gái.
Trong suốt cuộc trò chuyện, Du Tiệp nỗ lực tỏ ra rất bình thản, nhưng đã mấy lần, giọng cô hơi run rẩy, nhất là khi kể về hai lần nạo thai vì người yêu. Tôi gắng không chú ý ánh nhìn của cô ấy, để cô thấy nhẹ nhõm hơn. Quả thực, phụ nữ khi kể chuyện tình cảm với người lạ, rất muốn nhận được sự thông cảm, dù cho những ký ức đó không hay ho. Rồi cô duyên dáng vuốt mái tóc, tiếp tục kể.
Xem tiếp: Chương 8