21 Tết Nguyên Đán qua đi, cuộc thi nghiên cứu sinh cũng kết thúc. Lưu Phỉ Phỉ và anh chàng cơ khí quen nhau cũng chẳng biết đi tới đâu. Vừa kết thúc cuộc thi Đồng Chu lại chui vào thư viện.
22 Tết Nguyên Đán qua đi cũng là lúc hạng mục GP bắt đầu, nhiều ngày sau học viện công bố danh sách trúng tuyển, Ôn Nhiễm và Lâm Sanh đều có tên trong đó.
23 Đây đúng là cái gọi là thương cân động cốt một trăm thiên, chân vừa bị thương tự nhiên cũng muốn nghỉ ngơi vài ngày nhàn nhã. Nhưng mà việc làm cho Ôn Nhiễm đau đầu là, không thể đổi nơi tĩnh dưỡng được sao?Cô lượn lờ quanh bốn phía một lát, bao quanh là một sắc màu trầm ấm, bài trí đơn giản, đúng, cô đã ở phòng của thầy Diệp trong trường đại học B đã hai ngày rồi.
24 "Ôn Nhiễm em đi giờ sao?"Tám giờ mới tập hợp, cho nên lúc này còn sớm quá. Cô mặc nhanh quần áo vào, thấp giọng:"Ngủ không được nên em đi ra ngoài một lát, chị Trình Bắc ngủ tiếp đi.
25 Quán cơm gia đình Lão Hồ. Ôn Nhiễm nhắm mắt theo đuôi người trợ lý của Ôn Hành Chi. Nữ trợ lý dáng cao gầy che khuất đi thân hình nhỏ nhắn của cô, đi thẳng đến phòng, mới nhìn vào đã thấy Ôn Hành Chi ngồi nhàn nhã trên bàn uống trà.
26 Ôn Nhiễm đi đi về về từ thành phố B đến thành phố T cũng nhiều lần nhưng mà chưa khi nào cô khẩn trương như hôm nay. Ôn Nhiễm kéo kéo dây an toàn trên người, đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, cố gắng bình tĩnh.
27 Trước khi đến khách sạn, Diệp Dĩ Trinh lái xe tới một siêu thị gần đóÔn Nhiễm lấy xe đẩy rồi vội vàng đuổi theo Diệp Dĩ Trinh, nhìn đầu ngón tay thon dài của anh, chọn từng thứ một, cầm lên nhìn vài giây rồi đặt vào trong xe.
28 Sáng sớm hôm sau, ăn bữa sáng ở khách sạn xong Ôn Nhiễm đi theo Diệp Dĩ Trinh về nhà. Đứng trước cửa, Ôn Nhiễm lại do dự lần nữa. Ngón tay đặt lên chuông cửa, nửa muốn ấn nửa lại không.
29 Bình thường làm việc nhiều quá, bây giờ rảnh rỗi Ôn Nhiễm lại có chút nhàm chán. Mỗi ngày, điều vui sướng nhất là được cùng mẹ chăm sóc chậu hoa mà ba để lại, vừa cắt tỉa cành, vừa cùng mẹ nói chuyện phiếm.
30 Đây là một cổng lớn theo kiểu thời xưa, trên đó còn có hai vòng đập cửa đã phai màu theo năm tháng. Diệp Dĩ Trinh chần chừ một lát rồi mới gõ. Lát sau có người bước ra, một người đàn ông mặc áo quần đơn giản, bác vừa thấy Diệp Dĩ Trinh đã lộ ra một vẻ mặt vui mừng.
31 Bởi vì bỗng nhiên được đón tiếp người dì của ai đó Ôn Nhiễm có chút ngượng ngùng. Dì lần này về nước cũng có thể nói là tiền trảm hậu tấu, bà muốn được nhìn mặt cô bé của Diệp Dĩ Trinh lại có vẻ quá khó khăn.
32 Từ trấn Kiều Thạch trở về cũng là lúc khai giảng. Ôn Nhiễm về trường trước hai ngày, bước vào kí túc xá đã thấy Lâm Sanh và Lưu Phỉ Phỉ. "Sao các cậu đến sớm vậy?"Lâ, Sanh vừa viết vừa nói:"Mình phải đăng kí tham gia cuộc thi ACCA, cho nên về trường viết đơn, đỡ lãng phí bao nhiêu bảng Anh nha.
33 Sau tháng đầu nhập học, Ôn Nhiễm gặp lại Đồng Chu. Bộ dạng gầy yếu của Đồng Chu khiến cô sửng sốt, cốc thủy tinh trong tay rơi xuống choảng một tiếng trên mặt đất mới khiến cô hồi phục tinh thần, vội vàng dọn lại.
34 Kinh Sơn ở ngoại ô thành phố B, vùng này cực kì im ắng, ngoài một chi bộ đóng ở đây, còn lại rất ít người. Diệp Tán Diệp lão gia, cũng là ba của Diệp Dĩ Trinh nghỉ hưu về ở lại nơi này.
35 Tháng 10, ở ký túc xá xảy ra một chuyện đại sự - Đồng Chu xuất ngoại. Ôn Nhiễm khi nghe được tin cũng kinh ngạc hồi lâu. Lưu Phỉ Phỉ vừa lật tờ tạp chí vừa nói:"Nghe nói trong hệ trao đổi học sinh với một trường đại học của Mỹ, vài học sinh được gửi đi Đồng Chu cũng có một suất.
36 Diệp Dĩ Trinh lại một lần nữa xuất hiện trên tiêu đề đài BBS của đại học B- tin tức này Ôn Nhiễm nghe được khi đang nằm trong ổ chăn ấm áp bị Lưu Phỉ Phỉ kéo kéo tay nói cho cô.
37 Ôn Nhiễm sững sờ, ly trà trong tay chao ra ngoài một ít, cô bị nóng mới hoàn hồn lại. Kiều Vũ Phân giật mình, cuống quýt lấy khăn lau sạch sẽ cho cô, oán trách nói:"Cô bé ngốc, khẩn trương cái gì chứ.
38 Lại đến thời gian nghỉ, Ôn Nhiễm cũng không còn cảm giác thoải mái của ngày nghỉ nữa. Cô đã là nghiên cứu sinh năm cuối, chỉ còn một kì nghỉ đông nữa thôi, cô không tính học lên tiến sĩ, cho nên đây cũng xem như là thời gian đi học cuối cùng, là kì nghỉ cuối cùng.
39 Ôn Nhiễm cũng lâu rồi không nằm mơ. Nhưng tuy là không mơ, hằng đêm vẫn luôn giật mình tỉnh dậy, tỉnh rồi lại cần một khoảng thời gian dài mới ngủ lại được, khi ngủ cũng chẳng an ổn gì.
40 Ôn Nhiễm bực mình đóng cửa lại, tiếng động lớn quá làm Ôn phu nhân đang ở phòng khách xem ti vi cũng bị giật mình hoảng sợ. Bà gỡ cặp kính lão ra, oán trách liếc nhìn cô con gái:"Sao thế nữa?".