81 Nhạc Phong vừa mới rẽ vào hành lang đã biết là có biến cố, trong cái hành lang không được dài cho lắm, trừ mấy bệnh nhân đang xem náo nhiệt ra cũng phải có đến gần hai mươi người, trước của phòng bệnh mà Trần Nhị Bàn nói cho anh là đông người nhất, có hai người mặc cảnh phục, hai người mặc áo blouse trắng, còn cả Tần Thủ Thành đang đứng bên cạnh.
82 Thạch Gia Tín nói: “Tôi cứ cho là nơi phát hiện ra cô ta không phải là nơi cô ta gặp chuyện không may, nếu cũng là đường Xương Lý, vậy chắc tôi biết đó là nhà nào.
83 Mất bao nhiêu công sức như vậy mới lôi được người về, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, lại không biết mở miệng thế nào, chỉ có mình Thần Côn là máu gà tăng vọt: “Tiểu Đường Tử, là anh cứu em về đấy em có biết không? Bọn họ đều bó tay, đến thời điểm mấu chốt là anh đã quyết định nhanh chóng, anh đã cho em sinh mệnh thứ hai đấy…” Quý Đường Đường tỉnh tỉnh mê mê, cô không hiểu tại sao trong phòng đột nhiên lại chen chúc lắm người như vậy, mấy người này sao lại tìm đến được? Thần Côn vẫn còn tiếp tục lải nhải không ngớt: “Phân vượn* rồi Đường Đường, lần nào anh cũng giải cứu em trong nguy nan cả, này, em cung gì vậy, chòm sao của chúng ta nhất định là phi thường hợp.
84 Quý Đường Đường thuận miệng ừ một tiếng, tỏ vẻ mình đã nghe thấy, ừ xong mới phản ứng kịp, mắt mở tròn trừng trừng: “Anh nói cái gì?”Thạch Gia Tín do dự một chút: “Tôi nói gì cô đều đã nghe được rồi.
85 Gió lớn như vậy, những hạt cát nhỏ đánh vào người, lạo xạo, Quý Đường Đường cảm thấy Nhạc Phong có thể là bị cát vào đầu rồi, dĩ nhiên, cô cũng có thể là bị cát vào đầu, cô lắp bắp nói: “Sao lại… lại thành người của anh được chứ?” Nhạc Phong hỏi một đằng đáp một nẻo: “Em đi đâu đây, hẹn với Thạch Gia Tín ở đâu?” “Tôi đến nhà trọ Chấn Hoa lấy ba lô trước đã.
86 Cảnh sắc bên ngoài xe rất đơn điệu, mà căn cứ vào lộ trình để suy đoán, rất hiển nhiên là đã đi qua trung tâm cảnh khu của thành phố ma quỷ Yar Dan, vận dụng năng lực trong thời gian dài khiến cho Quý Đường Đường rất mệt mỏi, cô thu hồi tầm mắt, nhắm mắt lại chợp mắt một lúc — lần ra ngoài này, cô không mang theo Lộ Linh, thể tích của Lộ Linh khá lớn, nếu nhỡ bị soát người gì đó thì rất dễ gây chú ý, cô mang theo hai chiếc vuốt quỷ, một chiếc nắm chặt trong tay, chiếc còn lại bỏ trong túi áo lót, tối hôm qua lúc bị băng dính trói tay, cô đã lén nhét chiếc trong tay vào trong ống tay áo, sau cả đêm xóc nảy nó đã tuột đến dưới cánh tay, cồm cộm khó chịu.
87 Quý Đường Đường chọn chiếc giường trống duy nhất ngồi xuống, cố gắng muốn phớt lờ hiện trạng trước mắt, Linh tỷ vốn còn muốn tiếp tục lải nhải, thấy vẻ mặt hờ hững của cô, đành nằm xuống giường giở tạp chí —- loại tạp chí chuyên đăng những vụ án tình ái, ảnh minh họa và tựa đề tương đối khiến người ta kinh sợ vẫn hay lưu hành ở bến xe.
88 Quý Đường Đường cúi đầu, đi theo sau hai gã đàn ông kia, chân trần dẫm lên mặt đất rất lạnh, lòng bàn chân của cô không tự chủ được mà co lại, cảm giác chỉ mới vài giây đã đến cửa phòng Thiết Toa, xuyên qua cánh cửa hé một nửa, cô nhìn thấy Thiết Toa đang đập một quả trứng gà sống vào trong một cái ly thủy tinh, chao chao vỏ trứng trên miệng ly rồi vứt đi, thò ngón trỏ vào quấy tung lòng trứng bên trong lên, sau đó bưng lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, yết hầu nhô ra lộn lên lộn xuống rõ ràng, lúc đặt cái ly xuống, còn có một sợi lòng trắng trứng kéo dài từ khóe miệng.
89 Ngày hôm nay của Nhạc Phong cũng rất mệt mỏi, nguyên nhân là Thần Côn đã mua vé hai ngày sau sẽ lên đường, anh ta bày tỏ rằng lần này đi không biết ngày nào mới gặp lại, trong lòng vô cùng phiền muộn, cộng thêm đặc thù của “nghề nghiệp” mà anh ta đang làm, an toàn tính mạng rất có thể không được đảm bảo, nhỡ đâu âm dương cách biệt, đối với Mao Ca và Nhạc Phong mà nói thì thực sự là một “tổn thất” lớn lao, cho nên nằng nặc yêu cầu hai người phải coi trọng lần chia tay này, phải sắp xếp hoạt động đưa tiễn cực kỳ muôn màu muôn vẻ, Nhạc Phong ngó lơ, kết quả là bị anh ta oán trách đến tận trưa, tinh thần bị tàn phá vô cùng, đành phải đặt bữa tối ở nhà khách, cầu sự yên bình, nhưng chung quy trong lòng vẫn còn tâm sự nên ít nhiều cũng có chút nhấp nhổm, lại bị Thần Côn chỉ trích là “không đủ tình cảm”.
90 Hơn hai giờ chiều, Mao Ca lại nhận được điện thoại của Nhạc Phong, bảo rằng sắp tới nơi, sau khi cúp máy, Mao Ca chỉ huy Thần Côn: “Ông mang một cái áo khoác thật dày xuống dưới lầu đi, Phong Tử nói Đường Đường mặc ít lắm.
91 Khi Vưu Tư mở mắt, trời vẫn còn tối om, cô nằm trên giường bất động, lẳng lặng lắng nghe hơi thở yên tĩnh mà đều đặn của Thạch Gia Tín bên gối, Thạch Đầu ngủ rất yên bình, hy vọng sau này, ngày nào anh ấy cũng có thể ngủ ngon được như vậy.
92 Mùa đông của Hà Bắc có một cách gọi trong dân gian là “Mèo đông”, đại ý là mùa đông lạnh khủng khiếp đóng chặt cửa không thể đi đâu, chỉ có thể co ro ở trong nhà, sưởi ấm, đánh bài, nói chuyện phiếm, cắn hạt dưa, lười biếng qua ngày giống như mèo, chờ xuân tới băng tan thì giãn gân giãn cốt.
93 Đường đến Cửu Trại lại có sụt lở, vào mùa này, đây là hiện tượng rất hiếm thấy, lúc Nhạc Phong dừng xe, đội bảo dưỡng đường đã tới, đang lái xe nâng dọn dẹp đất đá và tuyết đọng trên đường, có vài chiếc xe tự lái khác cũng bị kẹt ở đây, lái xe tụm vào một chỗ nói chuyện phiếm, loáng thoáng nghe thấy bọn họ nói cái gì mà “mùa mưa”, “đất đá trôi”, “không lở mới đúng”, bọn họ cũng chú ý đến chiếc xe việt dã vừa mới tới này, có một người mặc áo da vẫy vẫy về phía này: “Ê người anh em, có thuốc lá không? Cấp cứu cái nào!”Nhạc Phong hạ cửa sổ xe xuống một nửa, ném ra một bao Trung Hoa đã mở miệng, đầu kia vui sướng kêu to, có người giơ ngón tay cái về phía Nhạc Phong, còn có người lắc lắc chai rượu trong tay: “Hào phóng đấy, mời cậu uống rượu!”Quý Đường Đường ngồi ở ghế sau đọc báo, tờ báo này là lấy được lúc đi qua huyện thành Nhược Nhĩ Cái, chữ Hán và Tạng văn xen kẽ, toàn nói về việc xây dựng ở Tạng khu, hết chuyện này đến chuyện khác, cô đúng là có kiên nhẫn ngồi xem được —- nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Quý Đường Đường bỏ báo xuống, lộ ra hơn nửa khuôn mặt, con ngươi đen láy liếc xéo Nhạc Phong, ra vẻ già đời buông một câu: “Đúng là đồ phá của.
94 Mọi người giúp đưa cô gái ngất xỉu nằm xuống ghế sau của chiếc Lexus. lại vây xung quanh than thở một lúc mới tự mình tản ra, chung quy vẫn là bèo nước gặp nhau, cùng lắm là nhỏ được đôi giọt nước mắt đồng cảm trước sự bất hạnh của người xa lạ, nếu nói cảm động thế này thế kia thì không khỏi quá khoa trương, cuối cùng chỉ còn lại hai vợ chồng đi xe Lexus là việc nghĩa không thể chối từ, bàn nhau nên trực tiếp đưa thẳng đến Lan Châu —- cô gái còn trẻ mà gặp phải chuyện bất hạnh như vậy thật sự là quá đáng thương, bỏ lại cô bé một mình trơ trọi ở trạm giao thông thực sự là không yên tâm được, gặp được nhau chính là duyên phận, có thể giúp được thêm chút nào thì hay chút đó đi.
95 Không có câu trả lời, vẫn là những tiếng đập đơn điệu, cộp, cộp, cộp, từng tiếng từng tiếng, tựa như dội thẳng vào trong lòng. Trái tim Quý Đường Đường đập mãnh liệt, cô cắn cắn môi, vén chăn lên, để chân trần, kéo cánh cửa ra một khe hẹp.
96 Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Quý Đường Đường đã không ở trong phòng, Nhạc Phong mặc quần áo tử tế xuống dưới nhà mới phát hiện cô đang giúp Trác Mã chuẩn bị bữa sáng, mở nắp nồi ra xem, đỏ đỏ trắng trắng, hình như cháo chay nấu từ cây quyết ma, Quý Đường Đường cầm muôi đứng bên cạnh, thỉnh thoảng quấy quấy để khỏi bị dính nồi, thấy Nhạc Phong bước tới, mặt đỏ lên, ngoảnh sang một bên, Nhạc Phong buồn cười trong lòng, lại không nói ra, tự mình rửa mặt ăn sáng, lúc ăn cơm, biết thừa Quý Đường Đường không muốn ngồi cạnh anh mà vẫn cố tình ngồi xuống bên cô, trò chuyện với cô như như không xảy ra chuyện gì, Quý Đường Đường chẳng thấy gì thú vị, trong đầu thầm oán, nghĩ bụng da mặt của đàn ông dày thật, sao có thể hành động như chẳng có chuyện gì xảy ra thế được? Cơm nước xong, Trác Mã gánh bình nước định ra bờ sông lấy nước, Quý Đường Đường ở một mình với Nhạc Phong rất xấu hổ, nhanh chóng tỏ ý muốn đi cùng cô ta, Nhạc Phong nhoáng cái đã kéo cô lại: “Họ gánh quen rồi, việc này em không làm được đâu, em đi dạo một vòng quanh trại với anh.
97 Theo kế hoạch ban đầu, nán lại Giáp Nhung một ngày một đêm rồi, nên tiếp tục lên đường, nhưng bởi vì Nhạc Phong đột nhiên xảy ra “phản ứng cao nguyên” , Quý Đường Đường nhất quyết muốn ở lại thêm hai ngày nữa, theo như lời cô nói, Nhạc Phong vốn không bị phản úng, đột nhiên có triệu chứng, phải cẩn thận, hơn nữa anh còn phải lái xe, càng phải nghỉ ngơi cho tốt.
98 Bỗng nhiên nghe thấy cái tên Diêm Kim Quốc. đầu óc Nhạc Phong thoáng có chút hoang mang. Chuyện Diêm Lão Thất đã qua được bao nhiêu năm rồi? Từ khi nhờ có bạn bè làm trung gian giảng hòa dùng tiền giải họa, người này giống như nhân vật trong truyện cổ tích, bao nhiêu năm yên yên ổn ổn, đến mức thiếu chút nữa anh đã quên Diêm Lão Thất cũng sống cùng một thời đại với mình.
99 Những con chữ trước mắt tựa như phủ một tầng sương, có lúc nhòa nhạt, có lúc lại vặn vẹo quái dị, đọc từng chữ từng chữ, chữ nào cũng hiểu, nhưng nhìn toàn bộ lại không tài nào làm rõ được ý nghĩa của những dòng đó, phải xem lại một lần, câu chữ đột nhiên trở nên xa lạ, tựa như chưa từng được học bao giờ — Quý Đường Đường luống cuống, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, tựa như tìm được phao cứu mạng túm lấy Diêm Lão Thất: “Xin lỗi, có thể đọc giúp tôi được không, trong này viết gì?” Diêm Lão Thất nhíu mày một cái, có một thoáng chốc, gã nghĩ cô gái này đang trêu đùa mình, nhưng nhìn nét mặt cô ta lại không giống đang giả vờ, gã quét qua bản tin kia một lượt: “Là một vụ giết người, người chết là chủ một quán bar, bởi vì đời sống riêng tư của người chết trước kia tương đối phức tạp nên nghi ngờ là giết người vì tình.
100 Nhạc Phong hỏi cô: “Tại sao chứ, chúng ta không phải vẫn ổn hay sao, cũng đâu có cãi nhau. ”Quý Đường Đường không hé răng, cô vòng qua Nhạc Phong bước vào phòng, nhét đầy chiếc ba lô, sau đó kéo khóa lại, căn phòng rất yên tĩnh.