141 Edit: Hương Cyndi
“Bùi Dịch, anh là tên lưu manh!” Trong thang máy chợt phát ra một tiếng gầm, Tô Thi Thi phải suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý của anh.
142 “Tô tiểu thư, thật sự, tôi nhìn thấy Đoàn phu nhân tức giận đến mặt mũi trắng bệch. Cô gái kia hiện tại sẽ ở trong biệt thự bên cạnh đó. ”
Trong biệt thự của Bùi Dịch, Tiểu Ưu đang kể tình hình biệt thự bên kia cho Tô Thi Thi, nói được sinh động như thật, làm Tô Thi Thi cực kỳ vui vẻ.
143 Nói cho Đoàn quản gia, không phải là Đoàn Hòa Dự?
Tô Thi Thi mâu sắc trầm xuống, theo bản năng nghĩ đến chuyện này hẳn là có liên quan đến Đoàn Ngọc Lộ bọn họ.
144 Bùi Dịch rất nhanh đã trả lời tin nhắn của cô, chỉ có ngắn gọn hai chữ: “Xuống đây. ”
Tô Thi Thi lập tức thu dọn đồ đạc của mình, lấy lý do ra bên ngoài khảo sát thực tế, vụng trộm chạy ra ngoài.
145 “Anh là nói, lão già kia tính toán đưa bọn họ ném đến Trung Đông khu vực chiến loạn kia, đó không phải là. . . ”
Một đi không trở về!
Tô Thi Thi gắt gao nắm chặt quả đấm, trong lòng tư vị phức tạp tới cực điểm.
146 “Tôi muốn gặp Tô Thi Thi!” Bên trong chiếc xe tải màu trắng, Hà Chí Tường lấy dao để lên cổ chính mình, hai mắt màu đỏ tươi, nhìn qua tinh thần có chút không bình thường.
147 “Ha ha. . . Bùi tiên sinh, anh hôm nay rất đẹp trai nha. ” Tô Thi Thi cười nịnh nọt, mi mắt híp thành một đường thẳng.
Nhìn dáng vẻ cún con kia của cô, làm cho người nào đó đầu đầy vạch đen.
148 Bùi Dịch nói xong, xoay người đối mặt Tô Thi Thi, áp cô vào trong ngực mình, gằn từng chữ nói: “Toàn diện phát triển!”
“Ách. . . ” Tô Thi Thi khóe miệng co giật, cô lúc nào đã nói ra những lời này vậy?
Dù sao thì cô cũng không nhớ rõ, cô liền biết người đàn ông này thù dai mà!
Thang máy rất nhanh liền đến, lúc cửa thang máy vừa mở ra, Tô Thi Thi con mắt trợn to, lại trợn to hơn, tròng mắt hận không thể từ trong hốc mắt nhảy ra.
149 Trời ạ, cô vừa rồi đá một cước kia không lợi hại như vậy chứ?
Tô Thi Thi nhảy xuống giường, chạy đến bên cạnh Bùi Dịch, sợ tới mức tay đều đã run run.
150 “A Dịch, nơi này cậu chưa từng cho phép ai đến đây, tại sao lại muốn đem Thi Thi đưa đến đây?” Tần Phong mặt trầm xuống, ngữ khí cứng ngắc hỏi han.
Bùi Dịch nhìn cửa thang máy, sắc mặt trầm trầm, không nói gì.
151 Lái xe lấy tốc độ cực nhanh hướng nhà hàng Tây chạy đến.
Nhưng mà lúc Bùi Dịch bọn họ đến nơi, tầng cao nhất đã có một mưa quần áo, ào ào rơi xuống.
152 “Chú Bùi, người thắng. Kỹ thuật hacker của chú thật là thiên hạ đệ nhất, tôi phục người được không? Cầu người đừng nói nữa, tôi da gà đều đã nổi lên hết rồi!”
Tô Thi Thi cầm di động, nghiến răng nghiến lợi nói.
153 Tần Phong không nói gì nhìn Bùi Dịch, người này cũng dám làm như vậy.
Anh nhấp một ngụm rượu, đi trở về ngồi trên ghế sofa, có vẻ đăm chiêu nói: “Nếu mọi người biết thân phận thật sự của vị Hỗ phó tổng này, không biết sẽ thế nào.
154 Một ngày không thấy, như cách ba thu.
Lúc này mới khá lâu không thấy, giờ phút này Tô Thi Thi nhìn anh, giống như là thật lâu rồi chưa gặp lại.
Bốn phía hoàng hôn trầm trầm, anh đứng ở nơi đó, giống như là một vật sáng, chói mắt làm người ta không mở mắt ra được.
155 “Tô tiểu thư, chúc mừng cô! Cô cùng Bùi tiên sinh quả thực là trời sinh một cặp. Có một số người, cho dù cố gắng như thế nào đi nữa, không phải của mình thì thì cũng không giành được.
156 Sau khi Tô Thi Thi đưa điện thoại di động nhét vào trong tay Bùi Dịch, liền nhìn chằm chằm vào mắt của anh dò xét.
Bộ dáng kia thật giống như là sói đói nhìn thấy được thức ăn vậy.
157 “Chú Bùi à, người liền mang cháu theo với. Người nhẫn tâm để cho cháu một mình ở trong trang viên buồn tủi sao? Đợi đến khi người trở về, cháu nhất định bị hành hạ thành người tàn tật mất rồi.
158 Trong quán cà phê, Tô Thi Thi ngồi ở bên cạnh Tống Trọng Hạo, cúi đầu cẩn thận nghiên cứu bản thiết kế kia của anh.
Tống Trọng Hạo ăn qua loa miếng bò bít tếch, rồi cùng cô bàn bạc thảo luận.
159 Edit: KalyVng
Beta: Twinsyl
Trong quán cà phê, chỉ còn lại tiếng thét chói tai của một người phụ nữ.
“A! Tô Thi Thi, tôi muốn giết cô!” Lena gian nan bò vào dưới gầm bàn, cả đầu cũng không dám lộ ra.
160 Edit: KalyVng
Beta: Twinsyl
“Thi Thi, cô đừng đau lòng. ”
Ôn Ngọc ở đầu bên kia điện thoại còn chưa nói xong, liền khóc lên.
Tô Thi Thi như lọt vào trong sương mù, nghe cô ấy khóc tâm đều nát, vội hỏi: “Cô đừng vội.