41 Thân ảnh mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết trong đêm giá rét vô cùng đơn bạc, trên trán cô rỉ ra mồ hôi, đầu tiên là đến phòng bệnh nhìn một chút, không có bóng dáng của Thiên Nhu cùng Lam Úc, liền chạy ra ngoài, đi qua hành lang đến một căn phòng cấp cứu, lúc này mới cảm giác được ánh đèn nơi này rất sáng, một tiếng động lớn rồi những âm thanh huyên náo từ trong phòng truyền đến.
42 Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đen lại, cảm giác được bàn tay nhỏ bé của cô chống đỡ trên ngực mình, chứng tỏ trong lòng cô ghét anh tới gần đến như thế nào, đôi mắt rét lạnh, cánh tay cứng như sắt càng siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô hơn, cùng thân thể của mình dán sát vào nhau.
43 Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng, cảm giác lơ lửng chơi vơi giữa bầu trời đêm làm cho trái tim đã tan nát của cô lại bị thương nặng thêm lần nữa.
Cuối cùng, Nam Cung Kình Hiên có thể thở một hơi, gương mặt tuấn tú lạnh lùng chăm chú nhìn nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Cô mà còn khóc lóc om sòm, tôi sẽ trực tiếp từ nơi này quăng cô xuống!”
Tay của Dụ Thiên Tuyết gắt gao nắm chặt lan can, lại bị anh hung hăng gỡ ra nắm vào trong tay mình, khiến cho anh trở thành điểm bám víu duy nhất của cô.
44 Tất cả mọi người trong biệt thự đều khiếp sợ, nhưng bởi vì sắc mặt khó coi của Nam Cung Kình Hiên mà câm như hến.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ôm cô đi thẳng về phòng của mình, đặt thân thể mềm mại không xương của cô lên trên giường, Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, anh chưa từng thử qua tư vị ôm ấp một phụ nữ như vậy, thân thể mềm mại ở trong ngực anh, giống như một bảo bối trân ái cần anh yêu thương che chở, ngón tay ưu nhã gạt những sợi tóc rơi trên trán cô, chạm vào làn da lạnh buốt.
45 Nam Cung Kình Hiên thấp giọng chửi rủa rồi vọt vào phòng tắm, cố gắng gạt bỏ làn da tuyết trắng kiều diễm của cô ra khỏi đầu.
Trong đêm đen anh rót đầy mấy ly Whiskey lạnh lẽo, bóng đêm ngưng trọng.
46 Dụ Thiên Tuyết đứng không vững, bị anh vung tay loạng choạng va vào bình hoa khổng lồ ở bên cạnh, một tiếng ‘Ong’ nặng nề vang lên, suýt chút nữa cô và bình hoa đã ngã xuống đất.
47 Trong nháy mắt, Dụ Thiên Tuyết cảm giác mình nghe được một tin động trời.
“Anh…. . Chịu giúp tôi?” Đôi mắt trong suốt lộ ra một tia mê mang, nhìn bóng dáng cao lớn rắn rỏi của anh, cảm động cùng kinh ngạc vui mừng phút chốc dâng trào trong lòng: “Cám ơn….
48 Sáng tinh mơ, chiếc Lamborghini màu đen như được bao phủ một vầng sáng mê ly, Dụ Thiên Tuyết hít thật sâu mấy lần mới ngồi vào ghế lái phụ, lông mi thật dài chậm rãi rũ xuống, không nhìn tới gương mặt cương quyết lãnh ngạo của người đàn ông bên cạnh.
49 Đây là điểm yếu ớt nhất trong lòng của Dụ Thiên Tuyết, bị một đao đâm vào, đau nhức không thể tả xiết.
Cô vén một vài sợi tóc trên gò má, lắc lắc đầu: “Tôi không biết.
50 Tòa nhà Lịch Viễn được sơn màu xám bạc sáng bóng, bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên tản ra hơi thở lạnh lẽo âm u đi vào.
Trong phòng làm việc trên tầng đỉnh, có một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đã chờ đợi ở đó.