21 Gió điều hoà thổi lạnh cả đêm. Nằm phía dưới đầu gió , dán một loạt tờ giấy hồng. Theo gió lạnh lay động, tờ giấy phát ra tiếng vang “Lạch tạch”Ngoài cửa sổ là bầu trời bao la, xanh thẳm một màu.
22 Tiêu Bạch Minh đưa tay đẩy mắt kiếng trên sống mũi , nhìn Đồng Thiên Ái cười ngại ngùng. Sau đó xoay người, nhấn nút mở thang máy đi vào , trên gương mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạtCho đến khi thang máy đóng lại, anh mới khẽ gật đầu chào.
23 Suốt hai canh giờ giờ dạy học, giáo sư tựa như ngày thường, nói xong nước bọt bay tứ tung, cũng như mọi ngày giảng đi giảng lại một bài. Tựa hồ chuyện gì cũng không phát sinh, nhưng dường như có cái gì thay đổi.
24 Lời của Quan Nghị , Tần Tấn Dương nghe nhưng chỉ cười trừ. Trong thế giới của hắn , không có bất kỳ một vật nào mà hắn không thể chiếm được. Hơn nữa, càng không có một nữ nhân nào mà hắn không thể chinh phục.
25 Một nữ tu sĩ trẻ tuổi nhìn thấy có người tới, thần sắc kích động, vội vàng xoay người, đem chuyện này đi bẩm báo với viện trưởng. Với cách ăn mặc của mấy người này, nhất là diện mạo, thậm chí còn có cả vệ̣ sĩ mặc đồ đen, kể cả xe của họ nữa, tất cả đều cho thấy rằng họ rất có quyền lực a!Nàng sống ở cô nhi viện nhiều năm như vậy , cũng chưa từng gặp trường hợp thế này bao giờ!Viện trưởng của cô nhi viện có vóc dáng tiều tụy là một tín đồ theo Cơ Đốc giáo, bà mặc quần áo hai màu đen trắng kiểu nữ tu sĩ.
26 Ba chiếc xe hơi khởi động động cơ, mặc cho nhóm nữ tu sĩ vẫn chú mục, liền nhanh chóng rời khỏi cô nhi viện. Vầng thái dương đã chậm rãi hạ xuống, ánh tịch dương còn sót lại chiếu sáng nơi cửa kính xe màu đen, mơ hồ rọi lên hình ảnh của khuôn mặt anh tuấn mang theo phần hứng thú ngang nhiên.
27 Vì sao lại là hắn!Như thế nào lại liên quan đến cái tên biến thái kia !Đồng Thiên Ái hoang mang, tay trái cầm điện thoại bất giác nắm chặt. Hít sâu một hơi, áp chế lửa giận điên cuồng cùng sự căm phẫn bất bình, tận lực khắc chế cảm xúc, nàng cố gắng khôi phục bình tĩnh.
28 Sáng sớm, vầng thái dương toả ra ánh sáng dịu nhẹ ôn hòa. Đồng Thiên Ái hướng người lái xe mà mỉm cười, nàng xuống taxi, tay đẩy cửa xe đóng lại. Người lái xe khởi động động cơ, nhanh chóng cách xa tòa nhà Tần thị, để lại Đồng Thiên Ái một thân đứng tại chỗ.
29 Lời hắn khiêu khích truyền thẳng vào lỗ tai, Đồng Thiên Ái càng tin chắc một điều, việc hắn thu mua cô nhi viện quả nhiên là có mục đích khác. Tức giận ngẩng đầu nhìn phía hắn, hận không thể đập nát cái bản mặt đắc ý kia.
30 Tầng cao nhất của tòa nhà, thang máy vừa mở ra, Quan Nghị vội vàng bước đi nhanh lên phía trước, mở cánh cửa phòng tổng giám đốc. Âm thầm liếc mắt nhìn Tần Tấn Dương đi vào văn phòng.
31 Liên tục hô liền mấy chục lần hai chữ “Tấn Dương” , Đồng Thiên Ái đỏ mặt nhìn hắn. Hắn nguyên bản có chút đắc ý, biểu tình trên mặt hắn ẩn lấp tia bí hiểm, nét tươi cười giương lên ở khóe miệng.
32 Đồng Thiên Ái liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt di chuyển tới ly rượu trước mặt nàng. Tên nam nhân biến thái này rốt cuộc đang nói cái gì?Dùng hành động thực tế để chứng minh? Chứng minh như thế nào đây?Chẳng lẽ bắt nàng đem ly rượu này uống hết sao?Làm sao bây giờ! Nàng chưa bao giờ chạm vào một giọt rượu! Chẳng lẽ lần này phải phá lệ sao?“Hả? Làm sao vậy? Đây là ”cam tâm tình nguyện” của người sao?” – Tần Tấn Dương hai mắt hội tụ hào quang, tập trung trên khuôn mặt do dự của nàng.
33 Trong một văn phòng khác trên tầng cao nhất. Quan Nghị thoải mái dựa vào bàn làm việc, liếc mắt nhìn đồng hồ. Đã hơn chín giờ 10 phút ! Vì sao Đồng Thiên Ái còn chưa đi ra?Tần Tấn Dương đúng là tên tiểu tử thối, lợi dụng người ta gặp khó tới cầu xin, hắn liền đem con cừu nhỏ ăn luôn sao?Hử? Ừ! Rất có khả năng!Ai! Lại một cô gái vô tội bị hãm hại !“Ring – ring –” Tiếng điện thoại văn phòng đột ngột vang lên.
34 Thời điểm Đồng Thiên Ái tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung đến nơi, hơn nữa miệng cũng khô khốc vô cùng khát nước. Tay không ngừng day day huyệt Thái Dương, ý muốn làm cho chính mình thanh tỉnh.
35 Một tháng thời gian! Suốt một tháng! Nàng sẽ chịu sự bài bố của hắn!Đồng Thiên Ái ngơ ngác nhìn hắn, cắn môi trầm mặc không nói. Hắn nở nụ tươi cười chói mắt, nhằm công khai biểu hiện quyền uy cùng với địa vị tuyệt vời của chính mình!Mà nàng, chỉ có một con đường sống duy nhất để lựa chọn!Vì cô nhi viện, vì các em trai em gái, còn cả mama nữa, nàng chấp nhận bất cứ giá nào!“Được! Ta đáp ứng ngươi! Ngươi ngươi phải lập hiệp nghị, đất ở cô nhi viện vĩnh viễn không cho thu hồi!”Đồng Thiên Ái không chút khiếp đảm, dũng cảm đón nhận ánh mắt của hắn.
36 Đồng Thiên Ái quên mất chính mình đã chạy ra toà nhà Tần thị như thế nào, ma xui quỷ khiến , nàng nắm chặt ba lô liền chạy khỏi văn phòng tổng giám đốc.
37 Tay vội vàng tiếp nhận phần cơm chiên, hương thơm mê người phiêu tán tới khoảng mũi, bụng nàng bắt đầu “Ọc ọc ọc” phát ra âm thanh kháng nghị. Đồng Thiên Ái hé ra khuôn mặt đỏ bừng, bàn tay bất an nắm chặt gói to, e lệ cúi đầu, không dám nhìn lại anh.
38 Tắm rửa sạch sẽ, mặc vào bộ quần áo ngủ, dép lê cũng không thèm xỏ, nàng cứ như vậy chân đất đi trên sàn nhà. Đồng Thiên Ái bưng thức ăn nhanh, mùi hương ngon lành của món cơm chiên xực vào mũi.
39 Tần Tấn Dương xoay người, nét mặt biểu lộ nụ cười mê người. Đưa tay vuốt ve gò má của người phụ nữ, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi của cô taNụ hôn này rất cạn, rất cạn, cùng sự dịu dàng thường ngày không giống.
40 Đường Nghi Tĩnh vẫn luôn luôn lấy thân hình của mình làm kiêu ngạo, không nghĩ tới lần này lại bị người chẳng thèm ngó tới như vậy. Cô ta là đường đường quản lý cao cấp của công ty GT, càng thêm tự nhận là khác hẳn với những người tình nhân khác.