21 Editor: Mèo coki
Sáng sớm, Lương Tuyết Ngưng gọi điện thoại liên tục giống như muốn đòi mạng, cuối cùng Diệp Cẩn không nhịn được nữa nên ấn nút nghe.
22 Editor: Mèo coki
Từ thành phố A đến thành phố J chỉ mất một giờ bay nên không cảm thấy mệt mỏi, tinh thần Diệp Cẩn phấn chấn đi ra khỏi sân bay thì thật đúng lúc Diệp Cẩn lại nhìn thấy bóng dáng khiến cô không kịp tránh né, anh ta đang đi về phía một chiếc Bentley, lúc Lệ Dĩ Thần sắp bước vào xe thì đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Diệp Cẩn, Diệp Cẩn bị dọa sợ đến mức co rúm người lại, vội vàng quay mặt đi.
23 Editor: Mèo coki
Diệp Cẩn sắp sửa ngồi xuống kế bên ghế lái thì lại nghe tài xế cười nói: ”Tiểu thư, hay là cô ngồi phía sau đi, phía sau rộng rãi hơn một chút.
24 Editor: Mèo coki
Mặc dù ngày đầu không được thuận lợi, nhưng rốt cuộc tài xế xuất hiện ở trước mặt Diệp Cẩn vào sáng sớm hôm sau cũng khiến người ta cảm thấy đáng tin một lần.
25 Editor: Mèo coki
Đợi một hồi, rốt cuộc điện thoại di động cũng báo có tin nhắn: “Tôi là Lệ Dĩ Thần, không nên cứng đối cứng với tài xế, cố gắng kéo dài thời gian, mở định vị ra, tôi sẽ đến ngay.
26 Editor: Mèo coki
“Chồng cô rất quan tâm đến cô đấy, phải biết những người đàn ông có tiền kia không có mấy người để vợ ở trong lòng đâu, nhưng anh ta vẫn vì cô mà không chút do dự đồng ý yêu cầu của tôi, mười triệu đó, cũng không phải là số tiền nhỏ đâu.
27 Editor: Mèo coki
“Mẹ nó, muốn chạy hả. ”
Lệ Dĩ Thần nhanh chóng lái xe đuổi theo, bởi vì tính năng của xe Jeep rất tốt, tài xế lái chiếc Gaul mấy lần muốn cắt đuôi Lệ Dĩ Thần nhưng không có cách nào, Lệ Dĩ Thần lại hô to với Diệp Cẩn.
28 Trong lúc vẻ mặt Lệ Dĩ Thần rối rắm chần chừ thì Diệp Cẩn đột nhiên hôn lên đôi môi mỏng mà đẹp của anh, Lệ Dĩ Thần mở to hai mắt nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Diệp Cẩn, anh không thể tiếp tục khống chế lý trí của mình nữa mà ôm chặt lấy cô gái duy nhất anh yêu.
29 Editor: Mèo coki
Lệ Dĩ Thần dẫn Diệp Cẩn tới nhà hàng bên trong khách sạn, thấy Diệp Cẩn không có khẩu vị thì giúp cô kêu một phần canh trứng, nhưng ngay lúc nhân viên phục vụ xoay người đi thì anh gọi nhân viên phục vụ lại.
30 Editor: Mèo coki
Đúng là phòng tổng thống không giống với phòng thường, ngay cả giường cũng thoải mái và lớn hơn, cả đêm ngủ rất say, rốt cuộc Diệp Cẩn cũng cảm thấy mình được hồi máu* sống lại, cô mở mắt ra thì thấy trên tủ đầu giường có một tờ giấy, cô biết rõ tờ giấy này là của người nào, bởi vì chữ viết trên đó thật sự rất quen thuộc.
31 Editor: Mèo coki
Đấu tranh thật lâu, Diệp Cẩn bấm một dãy số, không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải gọi.
“Tôi là Mục Thiếu Đường, xin hỏi ai vậy?”
Diệp Cẩn không ngờ người nghe điện thoại lại là Mục Thiếu Đường, theo lý thuyết thì Mục Thiếu Đường rất ít khi trở về nhà chính, sao hôm nay lại là anh ta nghe điện thoại?
“Này? Là ai vậy? Nếu không lên tiếng thì tôi cúp máy đấy.
32 Editor: Mèo coki
Lúc nhắc tới mẹ, Diệp Cẩn phát hiện rõ ràng Lệ Dĩ Thần không vui, thật ra thì cô có thể hiểu được, dù sao năm đó mẹ cô cũng đã nói rất nhiều lời khó nghe trước mặt Lệ Dĩ Thần, nếu cô là Lệ Dĩ Thần, nhất định cũng không thích mẹ cô, nhưng dù sao đó cũng là mẹ của cô, cô nhất định phải đi tìm bà.
33 Editor: Mèo coki
Diệp Cẩn không ngờ tiếp tân lại thoải mái nói số phòng cho Lệ Dĩ Thần như vậy, mặc dù có chút không hiểu nhưng cũng không hỏi, sau khi có được số phòng thì cô lo lắng đi vào thang máy, kể từ khi ba qua đời, gia đình tan tác, đây là lần đầu tiên mẹ cô chủ động thể hiện sự quan tâm với cô, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp vui sướng trước nay chưa từng có.
34 Editor: Mèo coki
Chỉ mới vào thu mà gió ở thành phố J đã bắt đầu gào thét, laị còn đổ mưa lạnh lẽo, khiến cảnh tượng đông người náo nhiệt trên đường phố bỗng nhiên trở nên cô đơn, tiêu điều.
35 Editor: Mèo coki
Một cơn gió lạnh thổi qua, Diệp Cẩn hơi ngẩng đầu lên, nhìn công trình phòng ngự nguy nga đồ sộ này rồi chậm rãi lộ ra một nụ cười yếu ớt, kí ức đó thật sự là rất tốt đẹp, sau khi ba qua đời, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời của cô, nếu như thời gian có thể ngừng lại ở giây phút đó thì tốt biết bao.
36 Editor: Mèo coki
Nhìn bữa đại tiệc vịt quay phong phú, Diệp Cẩn chợt phát hiện lỗ mũi có chút ê ẩm: “Anh còn nhớ sao?”
“Hi vọng nguyện vọng của em không phải được thực hiện quá muộn.
37 Editor: Mèo coki
Thấy Lệ Dĩ Thần hồi lâu không nói không rằng, lòng của Diệp Cẩn càng ngày càng lạnh: “Anh không nói được là vì nguyên nhân mấu chốt khiến chúng ta ly hôn chính là Lâm Mạn Thanh đúng không?”
“Không phải.
38 Editor: Mèo coki
Khi Diệp Cẩn đóng cửa phòng lại, Lệ Dĩ Thần cũng chuẩn bị đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, nhưng lúc này anh lại phát hiện ra Lâm Mạn Thanh đang đi tới.
39 Editor: Mèo coki
Khi Diệp Cẩn mở cửa phòng khách sạn ra, lòng tràn đầy vui mừng thì người đứng trước cửa lại là Tần Mục
Tần Mục cười khờ khạo: “Diệp tiểu thư, chào buổi sáng.
40 Editor: Mèo coki
“Diệp Cẩn, không phải là cậu đang nghỉ phép ư, tại sao lại đi làm nhanh như vậy?” Đồng nghiệp Thẩm Như Nguyệt khó hiểu nhìn Diệp Cẩn.