41 Lương Vỹ bị đè khó chịu, ra sức chống cự lại:
- Anh làm gì thế hả? Mau buông ra!
- Tại sao em luôn không chịu hiểu cho tôi? - Mạc Chính Phong gắt gao kìm giữ cậu.
42 Kể từ sau ngày hôm đó, Mạc Chính Phong và Lương Vỹ phải trải qua một đoạn thời gian khá khó khăn, vì cả hai đều chẳng biết đối mặt với nhau như thế nào, nên cũng không gặp nhau nữa.
43 Ngày hôm sau, Lương Vỹ tỉnh rượu, và ngoài việc đêm qua cậu uống quá nhiều dẫn đến đầu đau như búa bổ ra thì cậu chẳng nhớ nổi một chút gì cả. Mã Tiểu Ny thì ngược lại, sau khi nạp những thông tin mà Lương Vỹ nói ra vào đầu, cô cả ngày đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tâm trí bay tận đâu đâu.
44 Hắn đẩy Mã Tiểu Ny ra, túm lấy cổ áo Lương Vỹ, bộ mặt đầy râu ria dữ tợn của hắn dí sát mặt cậu:
- Tao hỏi mày lần cuối, mày biết sợ chưa?
Lương Vỹ cũng nắm lấy cánh tay hắn, cố gắng thoát khỏi kìm kẹp.
45 - Về??? - Lương Vỹ hơi nhíu mày nhìn anh, từ "về" này hình như hơi sai sai.
- Ừ. - Mạc Chính Phong ngược lại gật đầu rất chắc chắn - Về nhà tôi, tôi sẽ lo cho em.
46 Một ngày đẹp trời. . .
Lương Vỹ bị Mã Tiểu Ny kéo đi mua sắm đồ dùng nội thất mới cho quán cà phê. Việc tu sửa đã gần xong, thậm chí còn mở rộng thêm một số khu vực, thành ra chỗ ngủ của Lương Vỹ trước đây bị chiếm luôn.
47 Mạc Chính Phong cúi đầu hôn cậu, chặn lại không cho cậu nói. Lương Vỹ có cảm giác môi mình sắp bị giày vò đến đứt ra mất, vừa đau vừa ngứa. Hô hấp bị ngăn không cách nào thông được, khiến cậu nghẹn khí đến đỏ bừng mặt, hai tay theo phản xạ đẩy đẩy ngực Mạc Chính Phong.
48 2h sáng anh gọi em không nhấc máy ~^O^
~Buổi trưa, áng chừng cũng sắp tới thời gian ăn trưa, liền sửa soạn ra khỏi nhà đến chỗ hẹn. Cậu biết Mạc Chính Phong làm gì thì làm, riêng việc ăn uống luôn rất đúng giờ.
49 - Có phản ứng còn dám mạnh miệng. Em vĩnh viễn cũng không khác xưa.
Lương Vỹ tức giận nhào tới cắn một ngụm lên vai anh. Không khác xưa? Cậu từ một nam sinh nhút nhát đơn thuần biến thành như bây giờ là do ai? Do ai hả?
Vai bị cắn đau đau tê tê, Mạc Chính Phong cũng không mấy bận tâm, bàn tay bắt đầu chuyển động linh hoạt an ủi tiểu bảo bối của cậu.
50 Sáng hôm sau, khi Mạc Chính Phong tỉnh dậy thì Lương Vỹ vẫn còn đang ngủ. Anh không muốn quấy rầy cậu, cho nên nhẹ nhàng xuống giường, đi xuống nhà ăn sáng trước, định bảo chị giúp việc nấu cháo cho cậu, đợi cậu dậy thì sẽ đem lên.
51
Mạc Chính Phong nhất thời nổi nóng, thành ra hai người cãi nhau to một trận. Mạc Chính Phong nhất quyết phản đối chuyện Lương Vỹ ở chung với Trương Huệ Mẫn, lấy lí do vì nam nữ bất tiện.
52 Lương Vỹ vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, rất lo lắng cho Trương Huệ Mẫn. Cũng may cô chỉ bị thương nhẹ phần mềm, đến sáng có thể về nhà luôn, không cần nằm viện.
53 Mạc Chính Phong muốn buông cậu ra, muốn nhìn biểu cảm trên mặt cậu lúc này để biết rốt cuộc cậu có nói thật hay không. Nhưng cậu lại ôm chặt lấy anh hơn, dứt khoát không cho anh buông tay.
54
Dạo này Mạc Chính Phong vẫn luôn phải chạy đi chạy lại giữa hai nơi: nhà và bệnh viện. Mạc Chính Thuần bận lo công ty cho nên việc chăm sóc Mạc Chính Dân dĩ nhiên phải do Chính Phong làm.
55 Trình Nhã Văn hẹn cậu ra ngoài, Mạc Chính Phong trong lòng vô cùng lo lắng bất an, không hề muốn cho cậu đi, nhưng không tìm được lí do gì ngăn cản.
56 Buổi tối, Mạc Chính Phong đi đi lại lại trong phòng khách liên tục, ruột gan nóng như lửa đốt, bởi vì Lương Vỹ vẫn chưa quay lại, điện thoại cũng không liên lạc được.
57 Bà con cô bác làng trên xóm dưới già trẻ gái trai có gì thắc mắc cứ hỏi đi! Shan sẽ trả lời hết khả năng.
Hơ hơ
Lưu ý: Đừng hỏi chuyện đời tư :v Shan không trả lời được đâu a.
58 Mấy ngày hôm sau, Lương Vỹ vẫn bình thản đối diện với Mạc Chính Phong, chỉ là thái độ càng ngày càng lạnh nhạt, có đôi khi còn nổi cáu với anh. Mỗi khi anh hỏi, cậu đều tỏ vẻ như vô ý mà phạm lỗi, rối rít xin lỗi anh, thân mật được vài ngày rồi lại chứng nào tật nấy.
59
- Không sao chứ? - Huệ Mẫn thấy Lương Vỹ cứ nhìn theo anh như bị hút mất hồn, nhịn không được lo lắng hỏi.
Lương Vỹ không đáp, chỉ thẫn thờ một lúc rồi khẽ lắc đầu.
60
Mạc Chính Phong đang lúc chán nản tuyệt vọng, Trình Nhã Văn lại xuất hiện bên cạnh anh, quan tâm chăm sóc anh, nói với anh rằng cô đang mang cốt nhục của anh.