Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh Chương 50: Em Đi Đi

Chương trước: Chương 49: Bạn Cũ



Mạc Chính Phong nhất thời nổi nóng, thành ra hai người cãi nhau to một trận. Mạc Chính Phong nhất quyết phản đối chuyện Lương Vỹ ở chung với Trương Huệ Mẫn, lấy lí do vì nam nữ bất tiện. Lương Vỹ liền phản bác:

- Nếu đã nói đến giới tính, tôi thấy ở chung với anh còn bất tiện hơn! Chúng ta vốn chỉ là bạn cũ, anh lại cứ hết lần này đến lần khác vô duyên vô cớ làm chuyện đó với tôi. Tôi không phải anh mà Huệ Mẫn lại càng không! Chúng tôi sống chung tốt hơn vạn lần sống cùng anh.

Mạc Chính Phong lập tức cứng họng. Đúng là với những việc anh đã làm thì anh không có tư cách gì mà nói chuyện đó với cậu. Nhưng anh làm như thế đều vì trong lòng anh có cậu!

- Vỹ Vỹ, tôi không phải muốn chèn ép hay đùa giỡn em. Tôi là vì...

- Vì anh thích tôi? - Lương Vỹ đột ngột ngắt lời.

- Em... Em đã biết... - Mạc Chính Phong có chút sửng sốt.

Lương Vỹ nhếch môi cười, cậu làm sao có thể không biết. Anh thích cậu, nói một cách đầy đủ là thích thân thể của cậu, thích đùa giỡn cậu, thích nhìn cậu vì anh mà luống cuống, mà đau khổ. Từ khi mới quen nhau, cậu đã biết rồi, chỉ là đôi khi vẫn muốn tự lừa mình...

- Nếu em đã biết, tại sao còn muốn rời xa anh? Tại sao không ở bên cạnh anh? - Mạc Chính Phong thấy cậu không nói gì, sốt ruột hỏi.

- Mạc Chính Phong, anh thích tôi, nhưng, tôi không thích anh. - Cậu nhìn thẳng mắt anh mà nói, hoàn toàn là lời thật lòng - Tôi không thích anh, anh có hiểu không? Tôi chỉ muốn rời xa anh thôi! Ở bên cạnh anh, tôi chỉ toàn gặp rắc rối.

Nếu như cậu chỉ đơn thuần là thích anh thì sẽ không chịu giày vò đến vậy. Cậu đây là đã quá yêu anh rồi... yêu đến mức không còn dám nghĩ tới anh, không dám lại gần anh, sợ anh sẽ khiến mình rơi vào trầm luân không thoát ra được. Anh chưa bao giờ cho cậu một lời khẳng định chắc chắn mà chỉ toàn ái muội lập lờ. Anh đã cùng cậu như vậy qua bao nhiêu thời gian, đến cùng chỉ có ba chữ: Tôi thích cậu. Chữ "thích" ấy, vào hơn hai năm trước, anh đã nói ra sau đêm đầu phát sinh quan hệ, cậu đã hiểu nó rõ lắm, triệt để lắm rồi.

Mạc Chính Phong trong phút chốc cảm thấy như mình vừa bị đạp xuống từ một đỉnh núi cao mấy nghìn mét, không còn ý thức được bất kỳ xảy ra xung quanh nữa. Cậu không thích anh sao? Muốn rời xa anh để khỏi vướng vào rắc rối sao? Rõ ràng Mã Tiểu Ny đã nói cậu chính miệng thừa nhận thích anh, còn đau khổ vì anh không đáp lại cậu. Bây giờ thì sao? Chính tai anh nghe cậu nói rằng cậu hoàn toàn không thích anh! Bảo anh phải làm thế nào bây giờ? Dựa vào những biểu hiện của cậu khi sống cùng anh, Mạc Chính Phong vẫn luôn tự tin trong lòng cậu có tình cảm với anh. Lẽ nào... là anh đoán sai rồi sao? Lẽ nào... cậu thuận theo anh chỉ vì không kháng cự được anh, vì áy náy anh giúp đỡ cậu mà cậu không thể đền đáp sao?

- Vỹ Vỹ... Em nói là... em không thích anh?

- Phải! Tôi thật sự không thích anh. Tôi không phải đã nói nhiều lần rồi sao?

- Em...

Mạc Chính Phong vốn định nói tiếp, anh không tin cậu đang nói thật, nhưng dưới nhà lại có tiếng gọi của chị giúp việc:

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

(Đam mỹ) Ngoảnh lại ngắm bình minhBởi YueiII 37.3K 1.3KTên truyện: Ngoảnh lại ngắm bình minh Tác giả: Yuei Thể loại: Hiện đại, 1x1, có ngược có ngọt, HE Nhà của mị: s://yueiblog.wordpress.com/ ___________________________________________________________________ Giới thiệu (văn án): Từ trước đến giờ cậu và hắn vẫn vậy, có những điều lãng mạn đôi khi nói ra cảm thấy sến súa không tưởng nhưng khi cùng nhau làm lại cảm thấy rất đỗi tự nhiên và ngọt ngào. Giữa hai người đặc biệt luôn có những thứ không cần nói ra chỉ cần tự động làm là đủ, dù mình làm gì đối phương cũng có thể hiểu trong lòng, sẵn sàng trao cho mình một nụ cười dịu dàng rồi thuận theo. Một người cũng chỉ có thể tìm được một người như vậy trên đời. _____________________________________________________ Trước khi vào truyện tôi có đôi lời muốn nói, nếu các bạn có ý kiến hay góp ý gì hãy cứ tự do cmt, chỉ có điều, đừng ai than với tôi rằng muốn kết thúc là 3P hay là thêm sinh tử văn. Bởi vì tôi cực kì ghét hai thể loại này, những cmt như thế, tôi nói trước tôi sẽ không trả lời. Hết rồi.:)

[Danmei] Anh chờ em lâu rồiBởi Hoa_An_Thit_Nguoi 48.3K 2.4KThể loại: đam mỹ, hiện đại Phúc hắc, gian manh, nhưng mà ôn nhu công x mặt dày, tham tiền, cơ mà đáng yêu thụ =))) cp: Tô Tiểu Hy x Trương Đình Dương Au: Hoa Ăn Thịt Dành tặng: Bạch Lang ( chúc mừng sinh nhật em:x) SPOIL: Truyện chỉ mang tính chất giải trí nhạt nhẽo, ai thích đọc thứ ý nghĩa sâu sắc xin mời rẽ tay trái. Ai thích đọc thứ ngược quằn ngược quại lối exit ở bên phải.

Cha Tôi Là Đại Ca Xã Hội Đen (đam mỹ)Bởi JulieNguyen98 12.9K 213Anh cha là trùm Mafia Hongkong, thực máu a! Em con lại là một cậu học sinh Trung học được bảo hộ kỹ đến từng mi li mét, chưa từng biết đến tà ác là gì, bất tri bất giác “bị” cha yêu, bất tri bất giác cũng yêu lại cha mình, anh cha giãy-giụa-quằn-quại-đấu-tranh suốt bao năm, gắng cách xa em con nhưng vẫn không áp chế được tình yêu mãnh liệt~:”>, cuối cùng dưới cơn ghen tuông bạo phát, cha cũng đè em xuống nuốt gọn cả xương =.=

[ĐM] Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồ...Bởi kil2811 18.8K 1KTỔNG GIÁM ĐỐC, NGƯỜI TA LẠI CHẠY MẤT RỒI! Tác giả: Kil. Thể loại: Mỹ cường phúc hắc công sau biến trung khuyển ôn nhu, đơn thuần tạc mao mỹ sau biến dụ thụ, sủng ngược đan xen, hiện đại, gương vỡ lại lành, HE. Ngụy Âu Dương trong mắt đám phụ nữ là một cao phú soái đích thực, vừa trẻ tuổi đã đương nhiệm chức Tổng giám đốc Ngụy Âu thị, hơn nữa ngoại hình chính là không khác diễn viên điện ảnh là bao. Hắn tiền liền có tiền, sắc có sắc, vây quanh cũng không ít phụ nữ dòm ngó. Thế nhưng hắn đã 33 tuổi cũng chưa hề có ý định kết hôn, khiến nhiều người qua đường vô cùng tò mò đời sống tình cảm riêng tư của vị này. Mà nhân vật chính vẫn đang ở nơi nào đó, cánh tay rắn chắc bắt lấy đôi chân của ai đó đặt lên vai, mạnh mẽ xâm chiếm, làm vài chuyện gì gì đó a. Đáp lại vài tiếng kháng nghị bất mãn của ai đó, hắn nở nụ cười ranh mãnh nói, "Bé ngoan, không nên lại chạy lung tung nữa." _______ "Thanh An, mau cùng anh trở về". "Tôi không muốn." "Thanh An, em thật sự có khả năng rời khỏi anh sao?" ĐÂY LÀ TRUYỆN MÌNH TỰ VIẾT, CÓ THỂ KHÔNG TRÁNH ĐƯỢC MỘT SỐ LỖI, RẤT MONG MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM, VÀ ĐỒNG THỜI CÓ THỂ TÔN TRỌNG TÁC PHẨM CỦA MÌNH, KHÔNG TỰ Ý ĐEM RA NGOÀI MÀ KHÔNG CÓ SỰ ĐỒNG Ý, NẾU NHƯ MÌNH PHÁT HIỆN ĐƯỢC, MÌNH SẼ NGỪNG ĐĂNG VÀ SÁNG TÁC. CẢM ƠN ĐÃ ĐÓN ĐỌC.

(Hoàn) [Đam mỹ] Là yêu hay là hận?Bởi Shantran 60K 3.3KTác giả: Sakura Shan Thể loại: đam mỹ, cường công nhược thụ, băng sơn lãnh khốc si tình tra công, mỹ dụ thụ, tra biến thê nô, 1x1, ngược tâm ngược thân (chút chút thôi:p chút thôi mà) Nhân vật: Tiêu Thần, Chu Tư Vũ (Chu Đinh), Lưu Kỳ, Lưu Vũ, Chu Hải Phong, Lương Diệc Bạch, Lương Vỹ, Mạc Chính Thuần, Trương Tuấn Kiệt... Văn án: Hắn vì cậu, tình nguyện làm tất cả, thậm chí vứt bỏ tiền đồ của mình để ở bên cậu. Nhưng sao? Cậu lại bị người anh em hắn tin tưởng nhất giết chết. Khốn nạn! Cậu là người hắn yêu nhất có biết không hả? Tại sao??? Rồi, vì cậu, hắn giết đi người anh em đó, còn bắt con trai y làm thế thân cho cậu. Hắn chỉ biết, trả thù rồi đem cậu nhóc kia coi như cậu, để cậu lần nữa trở về bên hắn. Nhưng hắn không ngờ có một ngày hắn yêu cậu nhóc ấy, phải, hắn quên cậu đi, trái tim hắn thay đổi. Tuy nhiên, lúc hắn biết hắn yêu cậu nhóc, thì đã muộn.... Đến bây giờ, giữa hai người, rốt cuộc là yêu hay hận?... Tiểu Vũ, sao em rời xa tôi? Tại sao? Em không muốn làm thế thân, vậy tôi trả lại thân phận cho em. Tôi ngộ ra rồi, tôi yêu em, yêu Chu Tư Vũ, mà không, là Chu Đinh, tôi không còn yêu Lưu Vũ nữa. Làm ơn, quay về bên tôi đi... Nếu em hận tôi giết ba mẹ em, vậy...em giết tôi cũng được, chỉ xin em...đừng hận tôi...... Tiêu Thần, tôi yêu anh như vậy, sao anh lại lừa tôi? Cái gì mà hứa sẽ bên cạnh tôi, cái gì mà yêu tôi? Đều là lừa dối! Anh giết ba mẹ tôi, còn biến tôi thành thế thân của một người đã chết! Còn muốn tôi ở bên anh. Tiêu Thần tôi hận anh! Cả đời này hận anh! Hận anh...nhưng

(ĐM) Em đừng hòng thoát khỏi tôiBởi PNKVMM123 20.5K 924Thể loại: nhất công nhất thụ, lãng khốc độc chiếm bá đạo công, ngây thơ thụ Ai kì thi BL đừng đọc Fic đầu tay có sai xót xin thông cảm

[Boylove] Nghịch Thiên ThầnBởi pruistab 31.6K 1.2KTình yêu nam nam là sai sao? Muốn có được hạnh phúc là sai sao? Không. Dù có sóng gió đi nữa, thì anh vẫn yêu thương em, cậu bé của anh!

- Cậu chủ! Có điện thoại tìm cậu!

Anh không thể làm gì khác hơn là tạm gác chuyện này lại, quay lưng đi xuống dưới lầu.

Lương Vỹ âm thầm thở dài... Với tính cách của Mạc Chính Phong, chuyện này chắc chắn chưa thể xong được. Cho dù cậu đã nói không thích anh, nhưng không có nghĩa là anh sẽ buông tha cậu. Chuyện này cậu hiểu rất rõ... Nhưng dù thế nào lần này cậu cũng không nhượng bộ nữa đâu. Cậu và anh dây dưa quá lâu rồi, sớm cắt đứt ngày nào hay ngày ấy, miễn cho cậu cứ phải vì thế mà đau khổ buồn bã.

Đã chuẩn bị để mấy ngày sau đều phải đối mặt đấu tranh với Mạc Chính Phong, nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn với những gì cậu dự đoán. Từ sau buổi sáng hôm đó, Mạc Chính Phong gần như không gặp mặt cậu. Anh để cậu ở nhà một mình, còn bản thân thì đi suốt cả ngày, đến đêm cũng hiếm khi về. Mà thường là về lúc đã rất khuya. Cậu hỏi người làm thì chỉ thấy nói là anh về nhà của ba mình có việc, còn là việc gì thì họ không biết. Lương Vỹ tuy có chút để ý quan tâm, nhưng dù sao cũng chẳng phải chuyện của cậu, cậu không muốn can dự vào làm gì. Anh không có ở nhà cũng tốt, cậu có thể dọn đi bất cứ lúc nào, không sợ đụng phải sự ngăn cản của anh.

Hết một tuần, thân thể cậu hoàn toàn khôi phục, quán cà phê của Mã Tiểu Ny cũng đã khai trương lại rồi, cho nên hiện tại là thời điểm thích hợp. Buổi sáng, cậu thu dọn đồ đạc, xách túi đồ chầm chậm đi xuống phòng khách, lại bất ngờ thấy Mạc Chính Phong ngồi ở sofa, vẻ mặt phờ phạc mệt mỏi, giống như đã lâu không có một giấc ngủ ngon. Bước chân cậu không tự chủ được thả chậm lại, đi đến, ngồi xuống ghế bên cạnh, khẽ gọi:

- Học trưởng!

Mạc Chính Phong vốn đang cúi đầu, nghe được hơi ngước lên, nhìn cậu rồi lại nhìn túi đồ cậu để bên chân, há miệng định nói gì đó, nhưng lại nuốt ngược trở vào. Cuối cùng, chỉ hỏi một câu ngắn, giọng nghe vô cùng suy yếu:

- Em vẫn muốn đi?

- Phải! - Lương Vỹ gật đầu - Cảm ơn anh thời gian qua giúp đỡ tôi. Nhưng tôi thực sự không muốn chúng ta có bất cứ quan hệ mập mờ nào nữa. Hi vọng là anh hiểu.

- Ừ - Hai tay Mạc Chính Phong đan vào nhau, chống cằm. Trong ánh mắt anh mơ hồ chứa đựng bi thương cùng bất lực - Em đi đi.

Đồng ý dễ dàng như vậy sao? Lương Vỹ không khỏi có chút bất ngờ. Tuy rằng đây là kết quả cậu muốn, nhưng lại khó tránh cảm thấy mọi chuyện có vẻ không bình thường.

- Anh thật sự không cưỡng ép tôi nữa?

- Không! - Mạc Chính Phong nhìn cậu một lúc, sau đó đứng lên, ngồi sang ghế của cậu, bất chợt vòng tay ôm cậu vào lòng, ôm rất chặt, đầu còn gục xuống vai cậu, thanh âm nhỏ xíu như thì thầm - Anh xin lỗi. Em tạm thời cứ đi khỏi đây đi, chờ anh giải quyết những rắc rối này xong sẽ lại tìm em.

Nói xong, anh buông cậu ra, xoay người lên lầu, bước chân chậm chạp nặng nề, không hề ngoái đầu lại. Trong đầu Lương Vỹ vô vàn dấu hỏi chấm bay lung tung làm cậu rối cả não. Có chuyện gì xảy ra sao? Sao anh lại biến thành bộ dạng như thế kia? Cậu thực sự không nỡ nhẫn tâm bỏ đi khi thấy anh như vậy... Nhưng mà... cậu có tư cách gì quan tâm đâu. Hơn nữa, có hỏi anh cũng không chắc sẽ nói. Thôi thì... cứ rời khỏi đây trước. Những chuyện còn lại, đi đến đâu thì tính đến đó đi.

Thời gian sau, anh không tới tìm cậu, không xuất hiện ở quán cà phê của Mã Tiểu Ny, trên báo đài rồi mạng xã hội cũng không thấy tin tức gì của anh, giống như đã quy ẩn vậy. Trong lòng cậu mơ hồ có dự cảm không được tốt cho lắm. Anh chưa bao giờ như thế cả. Ngày đó để cậu rời đi, còn nói những lời như thế, ắt hẳn cậu đã nên biết chuyện không hề đơn giản. Tại sao lại không hỏi nhiều hơn một câu? Dẫu luôn nhủ thầm cậu và anh chẳng có quan hệ tình cảm gì, nhưng biết anh có chuyện cậu lại chẳng thể kìm được lo lắng đau lòng, muốn chạy đến gặp anh, muốn thấy anh tươi cười bình thường đứng trước mặt cậu. Cố gắng lấy hết dũng khí gọi điện, nhắn tin, xong anh đều không trả lời. Hỏi thăm Mã Tiểu Ny cũng Trình Nhã Văn cũng không có tin tức gì. Mà được mấy hôm Trình Nhã Văn cũng biến mất luôn. Cậu sốt ruột đến sắp phát điên. Chẳng lẽ lại phải chạy tới nhà anh? Mạc Chính Phong, anh rốt cuộc là làm sao rồi?

Ngày mai là cuối tuần, Mã Tiểu Ny nói có việc bận nên không mở quán, rảnh rỗi nên cậu quyết định sẽ đi tìm anh. Bất chấp giữa hai người từng xảy ra những chuyện gì, bất chấp anh đối với cậu bây giờ là thái độ gì, cậu chỉ đơn thuần muốn thấy anh bình thường yên ổn. Coi như là hai người bạn quan tâm nhau thôi...

Nhưng mà, chưa đợi cậu đến, anh lại chủ động liên lạc với cậu. Lúc ấy đã là mười giờ tối... Nhìn thấy điện thoại báo có cuộc gọi đến của anh, cậu hấp tấp đến mức suýt đánh rơi cả máy xuống. Bấm nghe máy, thanh âm cũng kìm nén không được trở nên gấp gáp:

- Học trưởng! Là anh sao? Mấy hôm nay anh đi đâu vậy? Sao tôi không liên lạc được? Xảy ra chuyện gì à?

Mạc Chính Phong hơi cười ra tiếng:

- Em là lo lắng cho tôi hả?

- Tôi... Tôi chỉ là... tôi...

- Vỹ Vỹ, em rảnh không? - Mạc Chính Phong ngắt lời, miễn cho cậu phải quanh co tìm lí do biện minh.

- Rảnh, sao?

- Đến nhà tôi được không? Tôi muốn gặp em.

Lương Vỹ nhíu mày một hồi, cuối cùng đồng ý. Mặc kệ là vì lí do gì, cậu hiện tại sẽ đi gặp anh. Nếu là anh có chuyện gì, cậu có thể an ủi giúp đỡ anh. Còn nếu... anh lại là đùa giỡn cậu, vậy từ nay về sau dứt khoát từ bỏ đi.

Vừa thay quần áo xong, định ra khỏi nhà, điện thoại của cậu lại có cuộc gọi tới nữa, là Trương Huệ Mẫn. Cô gọi làm gì nhỉ? Không phải nói hôm nay trực ca đêm rất bận sao?

- A lô, Mẫn Mẫn, tôi nghe đây!

- Cậu là Lương Vỹ có phải không? - Giọng nữ lạ hoắc vang lên từ đầu dây bên kia - Mẫn Mẫn gặp tai nạn rất nghiêm trọng, hiện giờ đã được đưa đi cấp cứu. Cô ấy nói tôi gọi cho cậu.

- Cái gì?! - Lương Vỹ cơ hồ là hét lên.

- Cậu mau đến bệnh viện trung tâm thành phố đi, khoa cấp cứu nhé!

- Được được, tôi đến ngay!

Lương Vỹ vì quá kinh sợ trước tin tức của Trương Huệ Mẫn, liền ra đường bắt xe đi thẳng tới bệnh viện. Trên đường, chỉ kịp nhắn cho Mạc Chính Phong một tin: "Xin lỗi, tôi bận rồi. Hôm khác gặp anh."

Trong căn biệt thự rộng lớn, tối om vì đèn điện tắt hết, chỉ có ánh sáng từ đèn đường hắt vào nhàn nhạt. Mạc Chính Phong ngồi giữa phòng khách, bộ dạng lôi thôi với quần áo xộc xệch cùng mái tóc rối bù, xung quanh là vỏ lon bia méo mó vứt bừa bộn. Nhận được tin nhắn của cậu, anh mở ra xem rồi cười lớn, tiếng cười đẫm chua chát bi thương. Sau vài giây, chiếc điện thoại bị ném thẳng vào tường, pin máy chia lìa. Mạc Chính Phong cầm lon bia trên bàn uống một ngụm lớn, đau đớn theo dòng chất lỏng đắng nghét chảy vào trong tim anh.

"Vỹ Vỹ... cho dù không yêu anh... làm bạn với anh cũng không được sao? Anh thật sự rất mệt mỏi, rất tuyệt vọng... bên cạnh anh... chỉ còn có em... Vậy mà... em cũng bỏ rơi anh..."

Loading...

Xem tiếp: Chương 51: Anh Là Con Lừa Ngốc!

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Sao Cô Hà Tiện Lời Nói Thế

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 30


Thề Ước Thầm Lặng

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 24




Tiểu Thư Siêu Quậy

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 62