21 - Ngươi không nên lộ ra thủ đoạn phù thuật ở trước mặt ta. Bà chủ Đỗ Hồng Tuyến ném thi thể của Mạc Tam ra bên ngoài một cách tùy ý, thi thể kia bay thẳng ra và đâm ngang vào một thân cây.
22 Lần thứ hai Trương Thế Nhân tỉnh lại đã vào đêm khuya, trong mơ mơ màng màng hắn luôn có cảm giác mình đang cùng một mỹ nhân tuyệt sắc gặp nhau ở trong mộng, thế nhưng mà khi tỉnh lại thì hắn mới nhận ra là hắn không hề nhớ rõ hình dáng của nàng.
23 Trương Thế Nhân không nghe được câu lẩm bẩm kia của Nguyễn Văn Dũng, cũng lười suy đoán đến việc Nguyễn Văn Dũng liên tưởng đến cái gì khi hắn nhắc đến cái Phóng Ưng Đình ở ngoài ba mươi dặm kia.
24 Khi Thái Dương vươn mình vượt qua tường thành Gia Trang, rải ánh mặt trời vào tòa thành nhỏ này, vừa bước ra cửa lúc sáng sớm, mọi người đều bị tình hình trước mắt làm cho rung động tột đỉnh.
25 Đông Cương của Đại Nam là vùng duyên hải dài hơn vạn dặm. Hòn đảo gần đất liền nhất thuộc nước Sở, nhưng đảo Đông Sở này nằm ở phía đông bắc của Đại Nam, mặc dù là một tòa bán đảo, song diện tích của nó vẫn không lơn hơn kinh đô Đại Nam.
26 Dựa mình ở bên thùng xe của xe ngựa, Trương Thế Nhân thả hai cái đùi tự do, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, một bộ dáng nhàn nhã và thoải mái. Đại Khuyển ngồi ở bên cạnh mà đánh xe, thỉnh thoảng lấy ra mộ khối thịt chó đông cứng được thầm cách thủy bỏ trong một bao giấy dầu ăn ngấu nghiến.
27 Không khí trong phòng có chút cứng lại, cũng có lẽ là bởi vì đã dời bếp lửa đi. Đang quỳ một chân dưới đất, sắc mặt Nguyễn Văn Dũng hơi trắng bệch, không biết do lạnh vẫn là do bị dọa.
28 - Đại Khuyển, hỏi ngươi một cái vấn đề. Trương Thế Nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất, trở mình nướng một con thỏ vừa bắt được cách đây không lâu. Đã rời đi thành Gia Trang được mười một ngày, những miếng thịt chó hầm cách thủy cùng với đống bánh bao của bà chủ Đỗ Hồng Tuyến cũng đều đã ăn sạch.
29 Trương Thế Nhân không có tâm tư cùng Đại Khuyển thảo luận về vấn đề một tháng đau mấy lần, hắn tìm một chỗ yên tĩnh mà ngồi xuống, cẩn thận nghĩ lại những lời Mộc Tiểu Yêu đã nói.
30 Trương Thế Nhân nhìn xem năm trăm tinh binh trước mặt, chợt phát hiện đây là một cái khốn cục khó giải. Hắn biết rõ nếu như thực lực của cá nhân đạt tới độ cao nhất định thì có thể ảnh hưởng đến thắng bại một hồi chiến tranh có quy mô nhỏ, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không tin ở thế giới này có ai có thể đánh thắng năm trăm người một lúc.
31 Trương Thế Nhân rất ngạc nhiên, hắn rất muốn biết cái vật Tiểu Đinh Điểm đang cầm trong tay là vật gì, dẫu sao thì tên Tiểu Tướng đang bị lão già què bóp cổ kia nhìn thấy thì lập tức mở to hai mắt.
32 Lãnh thổ nước Đại Nam kéo dài từ nam ra bắc, từ đông tới tây, tính ra cũng hơn vạn dặm. Thoạt nhìn thì toàn bộ lãnh thổ Đại Nam giống như một cái hồ lô đảo ngược, phương bắc thì lớn, phía nam lại nhỏ.
33 Hai tay Hoàn Nhan Ly Yêu nắm chén ngọc, con mắt nhìn thẳng, nhìn chằm chằm vào ấm trà đang bốc lên khí nóng, hai chân của hắn đang run, thỉnh thoảng mũi chân động một cái, nhìn ra được hắn đang rất bất an.
34 Hai ngày nay Trương Thế Nhân trôi qua có chút mơ hồ, chuyện cần làm mỗi ngày của hắn ngoại trừ chạy theo xe ngựa qua hai mươi, ba mươi dặm thì cũng không có việc khác để làm.
35 Trương Thế Nhân giả vờ ngạc nhiên nhìn thoáng qua Thôi Thương Lượng, sau đó nhảy qua, kéo chiếc trường bào ngăn ở phía sau Thôi Thương Lượng, hạ giọng nói: - Thôi công tử nhanh quay đầu đi, đừng để cho các nàng nhìn thấy bộ dáng của ngươi.
36 Tỉnh Hà Tây không phải là một tỉnh quá mức giàu có hay là một địa phương đông dân, so với tỉnh Giang Hoài, tỉnh Hà Tây còn kém rất xa. Nhưng tỉnh Hà Tây có cái quận Thế Tây, mà quận Thế Tây được xếp vào hàng thế gia thứ mười tám trong toàn bộ nước Đại Nam.
37 Nếu như dựa theo bối phận mà tính, Nguyễn Duyên là cháu họ của Nguyễn Văn Dũng. Song ở bề ngoài, đẳng cấp của thế gia, hào phú đều rất nghiêm chỉnh, có chế độ rõ ràng, còn thật ra là rối loạn vô cùng, nói rối tinh rối mù cũng không quá đáng.
38 Thôi Thương Lượng chưa từng có sợ hãi như hôm nay, cũng chưa từng rung động như hôm nay. Biến cố bất thình lình làm cho hắn hoàn toàn ngớ ngẩn, tuy rằng hắn là người tu hành, hai năm trước cũng đã đạt tới Nhị Phẩm, nhưng lúc Nguyễn Duyên bị cô gái váy đỏ kia đẩy ngã xuống đất, hắn không có một chút phản ứng nào.
39 Trời tối, không gian một màu yên tĩnh. Những người ở trên núi Mộ Sơn đều đã tìm địa phương nghỉ ngơi, những người có thế, có tiền đều tiến vào tòa đạo quán ở giữa sườn núi.
40 Không có mấy người biết rõ con đường đi qua núi Mộ Sơn được xây dựng vào năm nào, cũng có rất ít người biết người khởi công xây dựng nó là ai. Ngay cả những người dân sống ở Tương Thành, nơi cách núi Mộ Sơn không xa, cũng không biết tòa đạo quán ở sườn núi có từ lúc nào.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Khoa Huyễn, Nữ Phụ
Số chương: 50