Chiến Vương Thương Phi Chương 75: Tâm Lý Mộc Dương
Chương trước: Chương 74: Cùng Hiên Viên Thần Lần Đầu Giao Phong
Hiện tại Bất Hối có thể lý giải tâm tình của hắn, tình nhân trong mộng thời niên thiếu lại biến thành nam nhân, là ai cũng phải thổ huyết.
Tiếng đàn một lần một lần vang vọng trên mặt hồ, mọi người trong thuyền hoa chung quanh đi ra ngoài khoang thuyền, đắm chìm trong ánh nắng ấm áp, hưởng thụ âm điệu động lòng người, trừ Hiên Viên Thần, sắc mặt của hắn càng ngày càng đen.
Đông!
Âm thanh cuối cùng hạ xuống, chung quanh vẫn im ắng một mảnh, không ai phản ứng kịp, đây là một thủ khúc có vẻ thanh thoát đích tình, có khát khao tình yêu, mong đợi cuộc sống tốt đẹp, người nghe được khúc này trong đầu đều hiện ra một khung cảnh, cùng người mình yêu sâu đậm chơi thuyền, ngao du sơn hải gian rất vui vẻ.
Thủ khúc này kỳ thật là Phượng Bất Hối sáng tác ra, nàng từ nhỏ đã có hôn ước với Hiên Viên Thần, thường xuyên nghe những lời đồn về Hiên Viên Thần, Hiên Viên Quốc kiêu ngạo, nhân tài kiệt xuất trong lục quốc, cửu nhi cửu chi, Hiên Viên Thần ở trong lòng nàng liền mọc rễ, sinh ra một loại ái mộ cùng chờ đợi.
Mãi đến năm nàng mười tuổi, Phượng Hoàng đón nàng về nước để song phương gặp gỡ, trao đổi hôn lễ, trên đường nàng về nước vừa lúc đụng phải đội ngũ Hiên Viên Quốc, thiếu niên giống như một vị thần kia xuất hiện ở trước mắt nàng, cũng là cái nhìn kia, lòng của nàng liền trầm luân.
Bởi vì thẹn thùng, nàng cũng không chủ động đi tìm Hiên Viên Thần, mà đi tới trên núi, trong đầu hiện lên bộ dáng Hiên Viên Thần, còn có những lời đồn về hắn liền sáng tác ra thủ khúc kia.
Bốp bốp bốp. . . . . .
Qua một chén trà nhỏ, mọi người đang đắm chìm trong mộng đẹp mới tỉnh lại, không biết là ai dẫn đầu, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay rung trời, đây là tiên nhạc nhân gian.
"Tam hoàng tử quả nhiên như lời đồn, văn thao vũ lược mọi thứ tinh thông." Sắc mặt Hiên Viên Thần tốt lên chút, khóe miệng gợi lên một tia tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, đối với Bách Lý Hề nói.
Bách Lý Hề mặc dù lớn lên ở Thanh Phong sơn nhưng vẫn thường xuyên trở lại Bách Lý Quốc, tuy dân chúng trong lục quốc rất ít biết hắn, nhưng chuyện của hoàng thất mọi người đều biết rõ, hắn là nhi tử Bách Lý Hoàng hài lòng nhất, tương lai Bách Lý Quốc rất có khả năng sẽ truyền cho hắn, như thế bọn hắn liền là đối thủ, làm đối thủ tự nhiên là phải hiểu biết.
Bách Lý Hề cười nhạt một tiếng: "Cám ơn Hiên Viên thái tử khen, không biết tiếng đàn của Bổn Hoàng Tử Hiên Viên thái tử có thích không?"
Bất Hối trong lòng nở nụ cười, nàng nhìn qua sư huynh thập phần vô hại cũng hắc cực kỳ, hiện tại trong khoang thuyền mọi người biết cảm tình Hiên Viên Thần đối với người đàn thủ khúc này không tầm thường, hắn lại còn cố ý nói như vậy, ghê tởm Hiên Viên Thần.
Quả nhiên, sắc mặt Hiên Viên Thần vừa chuyển tốt lại trở thành đen, liếc mắt nhìn Bất Hối một cái, nàng gọi Bách Lý Hề là sư huynh, nếu là sư huynh muội, có phải cũng biết thủ khúc này hay không?
Nghĩ tới đây, bưng trà trên bàn lên nhấp một ngụm, đối với Bất Hối cười hỏi: "Không biết Thất công chúa có biết đánh đàn không?"
Không đợi Bất Hối đáp lời, Phượng Uyển Tuyết giành nói trước: "Hiên Viên thái tử chưa từng nghe qua lời đồn sao? Thất muội nàng, ai, nếu nàng biết đánh đàn thì thật tốt, như vậy có thể vì Thái Tử khảy một khúc." Dứt lời, thập phần đồng tình liếc mắt nhìn Bất Hối một cái.
Nghe vậy, Bất Hối vẫn chưa nói chuyện, chỉ là tựa đầu thấp càng thấp hơn, dùng khóe mắt lặng lẽ nhìn Hiên Viên Thần, mãi đến khi từ trong mắt hắn nhìn thấy chán ghét mới nhìn hướng khác.
"Thủ khúc này đặc biệt như vậy, thật sự là Tam hoàng tử sáng tác à? Có người khác đàn cùng sao?" Hiên Viên Thần nhìn đến ánh mắt của Bất Hối, trong lòng lập tức trỏ nên chán ghét giống như trước đây, còn tưởng rằng hôm qua nàng không lộ ra vẻ mặt này là chuyển tính, không nghĩ tới thật là lạt mềm buộc chặt.
Bách Lý Hề cũng nhận thấy hắn chán ghét Bất Hối, như vậy là tốt, tránh hắn đem chủ ý đánh tới trên người Bất Hối, tiếp theo đáp: "Thủ khúc này là ta ở trên núi trong lúc vô tình sáng tác ra, sư phụ cũng rất thích, hắn cũng biết đàn."
"Tám năm trước khi ta cùng với sư phụ đến Thanh Phong sơn nghe được môt câu truyện tình cổ trên Thanh Phong sơn, cho nên liền sáng tác khúc này, Hiên Viên thái tử có vẻ rất có hứng thú, thủ khúc này có thể tặng cho ngươi." Chuyện của Bất Hối đều đã nói cùng Bách Lý Hề, nàng nói qua lúc ở Thanh Phong sơn gặp được hắn, như thế rất có khả khi năng sáng tác thủ khúc này bị Hiên Viên Thần đang ở gần đó nghe được.
Nhưng bởi vì sư muội nhát gan không dám đi tìm Hiên Viên thái tử liền bỏ chạy, không nghĩ tới liền bỏ lỡ.
Hắn thật may mắn vì các nàng bỏ lỡ, Hiên Viên Thần rõ ràng không xứng với Bất Hối.
Tám năm trước, Thanh Phong sơn, lần đầu tiên sáng tác ra khúc này.
Mỗi một câu của Bách Lý Hề, tâm Hiên Viên Thần liền chìm xuống một phần, cho đến cuối cùng của hắn tâm đều đã vô cảm, sự thật đặt ở trước mắt cũng không thể không tin.
"Thái tử, nếu ngươi thích không bằng để Bất Hối vì ngươi khảy một thủ đi, kỳ thật thủ khúc này Bất Hối cũng biết." Bất Hối thừa dịp lúc này, đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút hưng phấn đến cạnh đàn ngồi xuống chờ mong nhìn Hiên Viên Thần.
Hiên Viên Thần tất nhiên là đã nghe qua lời đồn về Bất Hối, lời đồn nói nàng vô tài vô đức, đối với âm luật lại càng không thông, hôm nay cư nhiên muốn đánh đàn? : "Vậy làm phiền Công Chúa." Tuy trong lòng không ôm hi vọng nhưng vẫn hy vọng có thể xuất hiện chuyển biến, cho dù người kia là Bất Hối cũng so với một người nam nhân tốt hơn.
Những người còn lại trong thuyền hoa nghe được Bất Hối nói cũng thấy sững sờ, Bất Hối vừa ròi còn nói cầm khúc là Bách Lý Hề đàn, hiện tại như thế nào lại đột nhiên muốn đàn? Chẳng lẽ nàng đối với Hiên Viên Thần còn có tình?
Chi. . . . . .
Một âm thanh khó nghe đột nhiên truyền ra, giờ khắc này nghi hoặc của mọi người đều đã có đáp án, thì ra nàng đang diễn trò, nhưng cũng không cần diễn như vậy.
Người nghe mày càng nhíu thật chặt, lông mày đều hình thành một chữ xuyên, này quả thực có thể so với ma âm.
Cuối cùng, Hiên Viên Thần không chịu nổi đen mặt quát lớn: "Dừng lại." Một tia hi vọng cuối cùng trong lòng hắn cũng biến mất gần như không còn . . . . . .
Bất Hối đàn đang vui vẻ, nàng phát hiện đàn như vậy có thể đem chuyện buồn bực trong lòng phát tiết ra ngoài, không phản ứng Hiên Viên Thần tiếp tục gảy đàn.
Bốp!
Cuối cùng đàn cổ cũng không chịu đựng được hành hạ của nàng mà đứt một dây, nàng lúc này mới ngừng lại, còn đối với Hiên Viên Thần nói: "Thái tử nếu thích nghe thủ khúc này, lần sau Bất Hối sẽ mượn cầm của sư huynh tới, có cầm của sư huynh Bất Hối tin tưởng nhất định có thể khảy khúc ra một khúc bùi tai."
Bách Lý Hề lần đầu tiên nghĩ không muốn đưa cầm cho Bất Hối, nàng dàn như vậy cầm gì cũng không chịu nổi.
"Oa, mau nhìn bên kia có người khiêu vũ?" Phượng Yêu cũng bị tiểu thư nhà mình tàn phá, cho nên đem lực chú ý tới bên ngoài, đột nhiên phát hiện trên mặt hồ lại chèo qua đây một chiếc thuyền hoa khá lớn, trên đầu thuyền có bốn vị bạch y nữ tử đang múa hát giống như Bích Ba tiên tử, người trong các thuyền khác đều ra ngoài quan sát.
Không nghĩ tới hôm nay nghe được cầm khúc động lòng người như thế lại gặp được điệu múa uyển chuyển như vậy, thật sự là không uổng công.
Nghe Phượng Yêu nói Bất Hối cũng theo nhìn lại, nhìn thấy vũ đạo kia quả nhiên không sai, dẫn đầu đứng dậy đi tới đầu thuyền, nàng cũng không muốn ngồi cùng Hiên Viên Thần Phượng, Uyển Tuyết, làm cho nàng nhịn không được muốn giết người.
"Tiểu thư, vũ đạo kia thật đẹp, mấy nữ tử kia cũng thật mỹ, thật muốn biết trong thuyền hoa kia là người nào?" Phượng Yêu chờ mong, trên sáchvở không phải đều nói phương thức những cao nhân lánh đời lên sân khấu đều là như vậy à.
"Ta đoán bên trong nhất định là nữ tử, nếu không thì là ông già." Nguyên Bích cũng theo tới ở bên trêu ghẹo, nàng vừa nói như vậy, Phượng Yêu liền phản bác lại, sau đó liền náo loạn.
Các nàng nháo như vậy, không khí trên thuyền tốt lên chút, Phượng Uyển Tuyết cũng thừa dịp lúc này đi tới bên người Bất Hối: "Thất Hoàng Muội ở phủ ngoài có tốt không, phụ hoàng rất nhớ ngươi."
Nói tới chỗ này, trong lòng Phượng Uyển Tuyết càng hận, dựa vào cái gì nàng vừa sinh ra là có thể cùng Hiên Viên Quốc thái tử đính hôn? Dựa vào cái gì vừa trơ lại có thể nhận được phong hào Hộ Quốc Công Chúa? Dựa vào cái gì tất cả những việc tốt đẹp đều là của nàng?
Hồi tưởng lại hôm qua trong lúc vô tình nghe được câu nói kia, nàng cũng sợ nước, một độc kế hình thành ở trong lòng, trong tay xuất hiện một cây ngân châm, đây là vũ khí của nàng, chỉ cần đâm vào huyệt vị của Bất Hối khẳng định sẽ ngã xuống hồ.
A!
Bất Hối một mực quan sát động thái của Phượng Uyển Tuyết, khi nàng vừa tiến tới trong lòng liền có phòng bị, cho nên khi Phượng ngân châm của Uyển Tuyết đâm về phía nàng liền xảo diệu né tránh, thuận thế đem ngân châm cầm trong tay, đây chính là chứng cớ. Tiếp theo, một tiếng thét chói tai, hoa chân múa tay vui sướng hướng về Phượng Uyển Tuyết bên cạnh bổ nhào tới.
Phượng Uyển Tuyết nghe đến tiếng kêu của Bất Hối trong lòng vô cùng đắc ý, nhưng không nghĩ tới Bất Hối lại đánh về phía nàng, nếu không kịp né tránh bị Bất Hối đắc thủ, vị trí các nàng ngã xuống là trong nước, nếu cứ như vậy rơi xuống, người ngã xuống nhất định là chính mình.
Trong mắt hiện lên một tia thần sắc ác độc, thân thủ bắt được Bất Hối eo, ý đồ đem Bất Hối cùng đi chung, nhưng Bất Hối đâu đồng ý cho nàng cơ hội này, chỉ cần trong ngân châm tay nàng cắm vào Phượng Uyển Tuyết liền không thể xuống tay, cho nên tùy ý Phượng Uyển Tuyết kéo nàng hướng hồ nước.
Chính là lúc này!
Bất Hối tính toán thời gian thật chuẩn, ngân châm cầm trong tay cắm trên cánh tay Phượng Uyển Tuyết, quả nhiên Phượng Uyển Tuyết bị đau liền buông tay ra, Bất Hối muốn thừa dịp này trở lại thuyền hoa, nhưng, ngoài ý muốn lại xuất hiện!
Tuy vài người trên thuyền ra ngoài xem vũ đạo nhưng ánh mắt bọn họ đều đặt ở trên người Bất Hối, khi nhìn thấy nàng sắp rơi xuống nước, Lý Mộc Dương bay lên trời hướng về Bất Hối bay vút qua ôm lấy eo nhỏ của nàng nhưng bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện, thân thể hai người đã rời khỏi thuyền hoa, mắt thấy liền muốn rơi xuống nước.
Lý Mộc Dương vừa đề khí, mũi chân đạp vào cạnh thuyền ôm thân hình Bất Hối vọt lên, tiếp theo bay ra ngoài, sau đó lại giẫm lên đỉnh một cái thuyền hoa khác, hiện tại thuyền hoa trên hồ có rất nhiều, cứ như vậy, mãi cho đến khi lên bờ.
Hai người đều mặc quần áo trắng, từ trời rơi xuống going như tiên giáng trần, Lý Mộc Dương không chớp mắt nhìn Bất Hối, nhìn đến nàng bình yên vô sự trái tim lơ lửng mới hạ xuống.
Thời điểm vừa rồi ở trên thuyền hoa, hắn chú ý tới Phượng Uyển Tuyết đến bên cạnh Bất Hối, trong lòng đột nhiên có cảm giác bất an, cảm thấy nàng lại có nguy hiểm, quả nhiên, hắn thấy Phượng Uyển Tuyết cầm ngân châm hướng Bất Hối đâm tới, tuy nhìn thấy Bất Hối đoạt được ngân châm hơn nữa phản kích trở về, nhưng khi nhìn thấy các nàng song song té xuống nước, cảm giác tâm lập tức đình chỉ nhảy động.
Từ khi biết nàng sợ nước liền vẫn chú ý nàng, cho nên, như thế nào có thể để cho nàng rơi xuống nước?
Ôm thắt lưng nàng, hai người chậm rãi rơi xuống mặt đất, khi hai chân chạm đất Bất Hối mới phản ứng kịp. Nàng biết bơi, cho nên dù cùng Phượng Uyển Tuyết rơi vào hồ cũng không sợ, cũng không nghĩ đến lại bị Lý Mộc Dương cứu lên.
Nhìn vẻ mặt hắn khẩn trương, trong lòng cảm động hết sức, đối với hắn cười, nụ cười này như một làn gió mùa xuân thổi tới đáy lòng hắn.
Lý Mộc Dương cảm giác được mềm mại trong tay, lúc này mới phát hiện nàng vẫn vẫn bị ôm trong lòng mình.
Đông!
Tâm hung hăng nhảy động, giống như muốn nổ tung, hắn đối với việc gì cũng không để ý, nhưng hiện tại lại đột nhiên có chuyện để ý.
Bất Hối cảm thấy vẻ mặt Lý Mộc Dương có chút quái, có phải để ý quá mức hay không? Đẩy tay hắn ra, từ trong lòng hắn đi tới, tuy ôm một chút cũng không có vấn đề gì, bất quá dù sao ở niên đại này không phải tốt lắm.
Cảm giác được người trong lòng rời đi, tâm cũng đi theo, vẻ mặt quan tâm nhìn nàng, biết chính mình thất lễ, thu hồi tất cả cảm xúc, hơi có xấu hổ hỏi: "Người không sao chứ?"
"Ta không sao, cám ơn Lý tướng quân." Bất Hối thấy hắn khôi phục lại nho nhã, lại đối hắn cười nói.
Lý tướng quân?
Lý Mộc Dương lúc này mới phát hiện, nàng vẫn gọi hắn Lý tướng quân, khách khí như vậy, dường như có một bức tường vô hình đem bọn họ ngăn cách rất xa.
"Về sau gọi tên ta đi." Trong lòng nghĩ, nói cũng đã nói ra, tiếp theo không yên nhìn Bất Hối, trong lòng có chút khẩn trương, nàng sẽ không cự tuyệt chứ?
Bất Hối nhìn Lý Mộc Dương hơi có chút khẩn trương, trong lòng hết sức buồn cười, không phải chỉ là xưng hô sao? Cần phải khẩn trương như vậy sao: "Mộc Dương, về sau liền kêu ta Bất Hối đi."
Nghe vậy, trong mắt Lý Mộc Dương tràn đầy kinh hỉ, lần đầu tiên cảm thấy cha mẹ ình một cái tên dễ nghe, càng thêm không nghĩ tới nàng chẳng những đáp ứng lại còn cho phép hắn gọi tên của nàng, ngại ngùng kêu một tiếng: "Bất Hối."
"Tiểu thư."
"Sư muội."
"Phượng Nhi."
Ngay lúc Bất Hối muốn trêu ghẹo hắn, mấy người Phượng Yêu cũng đều chạy tới, mỗi người đều khẩn trương xem xét Bất Hối, nhìn thấy nàng không có việc gì mới yên lòng.
Một màn vừa rồi kia thật là dọa hỏng bọn họ, bọn họ cũng muốn ra tay nhưng đều không nhanh bằng Lý Mộc Dương.
"Lý tướng quân, cám ơn ngươi cứu tiểu thư." Ấn tượng Phượng Yêu đối với Lý Mộc Dương cũng rất tốt, nhất là sau khi cứu Bất Hối lại càng thêm cảm kích.
Phượng Yêu vừa nói như vậy, mọi người mới phát hiện Lý Mộc Dương đứng ở một bên, sắc mặt của hắn đã khôi phục bình thường, nhao nhao bày tỏ cảm tạ đối với hắn, hắn chỉ cười nhạt không nói, cái gì cảm tạ cũng không trân quý bằng nàng gọi tên hắn.
Bách Lý Hề vốn cũng tính toán qua cám ơn hắn, nhưng khi nhìn đến ánh mắt hắn nhìn Bất Hối, trong lòng cả kinh, hắn hiểu đó là có ý tứ gì, hôm nay trước khi ra ngoài còn không có, rốt cuộc hai người bọn họ vừa mới nói cái gì?
Bất Hối bị vây quanh ở chính giữa, khóe miệng Lý Mộc Dương tươi cười càng ngày càng thâm, trong lòng hồi tưởng lại từng màn khi bọn họ gặp nhau, chính hắn cũng không rõ là từ khi nào có cảm giác đối với nàng.
Có thể là trong tích tắc khi ở Chiến quốc khai trương quấn lẩu Long Phượng nhìn thấy nàng.
Có thể là khi nhìn đến bộ dáng nàng bị người khi dễ ngày nàng trở lại Phượng Thành.
Cũng có thể là ở trên triều đình nhìn thấy nàng vì chứng minh trong sạch bị ép nghiệm thân.
Hoặc là nàng vừa mới ở trên thuyền đánh đàn tuyệt thế tao nhã.
Vô số khả năng ở trong đầu chợt lóe lên, chính hắn cũng không biết chuyện đó, có lẽ, từ khi hắn biết nàng bị thương bị người đuổi giết, bắt đầu gắt gao điều tra đã sản sinh chấp niệm, cũng có lẽ là vừa ôm lấy nàng, nàng cười ôn nhu với hắn kia, mặc kệ là cái gì, hắn chỉ biết tim hắn đã rơi vào tay giặc!
Mọi người cũng đã lên bờ, cho nên đoàn người quyết định trở về, tuy bị Hiên Viên Thần quấy rầy, nhưng tổng thể mà nói hôm nay mỗi người đều cực kỳ vui vẻ.
"Cứu mạng. . . . . . Xì. . . . . . Cứu. . . . . ."
Các nàng vừa muốn rời đi, nhưng Phượng Uyển Tuyết vẫn vùng vẫy trong hồ, công phu của nàng rất tốt nhưng lại sợ nước, từ nhỏ cũng rất sợ hãi. Không riêng gì nàng, công chúa Phượng quốc đều sợ nước, nhưng đó là một bí mật cho tới bây giờ không có người biết, ngay cả các nàng cũng không rõ.
Hôm nay nàng vì Hiên Viên Thần mới đến du hồ, nếu là ngày thường đánh chết cũng không tới, vốn nghĩ muốn thiết kế để Bất Hối rơi vào trong nước, không nghĩ tới cư nhiên là chính nàng ta.
Một người ở trong hồ nước không ngừng vùng vẫy, trong lòng chờ mong Hiên Viên Thần sữ xuống, nhưng hắn giống như không phát hiện nàng rơi xuống nước.
"Ùng ục. . . . . ."
Lại nhìn đến các nàng vừa mới từ thuyền hoa rời đi, nàng nhịn không được tuyệt vọng, uống vào một hớp lớn nước hồ, từ từ chìm vào trong nước.
"Mau nhìn, bên kia có người rơi xuống nước."
"Đúng vậy, nhanh cứu người."
"Bản công tử mới không đi, kỹ năng bơi của ta vốn không tốt, nếu cứu nàng lại kéo ta xuống thì làm sao bây giờ, ngươi như thế nào không đi."
"Cái kia, ha ha, kỹ năng bơi của ta cũng không tốt."
Tuy trong hồ có rất nhiều thuyền hoa nhưng không có một người nhảy xuống cứu người, trơ mắt nhìn Phượng Uyển Tuyết chìm vào trong nước.
Chiếc thuyền thuyền hoa lớn nhất trong hồ kia, bốn nữ tử ngừng lại khiêu vũ trên đầu thuyền, một màn Phượng Uyển Tuyết cùng Bất Hối vừa mới rơi xuống nước kia các nàng đều xem ở trong mắt, các nàng rất rõ ràng thân phận đám người Bất Hối, nhưng vẫn không ai ra ngoài cứu Phượng Uyển Tuyết.
Đúng lúc này, trong khoang thuyền truyền ra một đạo thanh âm tự nhiên: "Thải vân, phát sinh chuyện gì? Bên ngoài như thế nào ầm ĩ như vậy."
"Tiểu thư, bên kia có người rơi xuống nước, là Lục Công Chúa Phượng quốc." Trong đó một người khi nghe đến đạo thanh âm này, vội vàng xoay người lại, đối với người trong khoang thuyền cúi đầu cung kính trả lời.
"Không cần để ý, đi cứu người lên." Chỉ là khẽ nói một câu, về sau liền thay đổi vận mệnh của Phượng Uyển Tuyết.
Gió nhẹ nhẹ nhàng phất qua, mành sa trên khoang thuyền bị gió thổi lộ một góc, lộ ra một nửa mặt của người bên trong, tuy chỉ có một nửa dung mạo, nhưng tuyệt thế dung nhan này ——
*
"Thái tử, Lục Công Chúa bị người cứu, hiện tại đã đưa về hoàng cung." Vô Tâm cung kính đứng bên cạnh Hiên Viên thần bẩm báo hướng đi của Phượng Uyển Tuyết, nhưng Hiên Viên Thần cũng không phản ứng, đợi một lát lại tiếp tục mở miệng lần nữa nói: "Thái tử, Lục Công Chúa bị người cứu về hoàng cung, chúng ta nên làm như thế nào?"
Nghe vậy, Hiên Viên Thần mày vẫn như cũ nhíu chặt, nhưng hắn lần này nghe được thanh âm Vô Tâm, chậm rãi ngẩng đầu nói: "Sai người đưa chút lễ vật vào cung cho hắn, nói là bản thái tử tặng."
"Vâng" Vô Tâm được mệnh lệnh liền đứng dậy ly khai, chỉ còn lại Hiên Viên Thần một người trong thư phòng.
Nghĩ lại chuyện đã xảy ra ở Phượng Thủy hồ, trong lòng có chút không thoải mái, người vẫn nhung nhớ cư nhiên là nam nhân, đả kích này đối với hắn rất lớn, tuy đây cũng không phải yêu nhưng đã trở thành một loại chấp niệm khắc ở trong lòng, này cũng là một mộng đẹp thời niên thiếu, chỉ là, tỉnh mộng, hiện thực lại tàn khốc như vậy.
Tiếp theo, Bất Hối rơi xuống nước, sau đó được Lý Mộc Dương cứu lên, khi hai người bọn họ từ trời rơi xuống hắn cảm thấy bọn họ thật xứng đôi.
Thời điểm Bất Hối đối với Lý Mộc Dương cười, nụ cười kia cũng thâm sâu đau đớn hai mắt của hắn. Nghĩ lại bọn hắn đã gặp nhau vài lần, nàng cho tới bây giờ đều chưa từng cười như thế với hắn, hiện tại lại cười với một nam nhân khác.
Về sau, đám người Bách Lý Hề vì đi tìm nàng, mệnh người chèo thuyền thuyền trở về hắn cũng không ngăn cản, vốn cũng muốn đi quan tâm một phen, nhưng khi nhìn đến nàng bị người nhiều vây quanh như vậy trong lòng vô cùng tức giận, liền trực tiếp ly khai, khi trở lại mới phát hiện Phượng Uyển Tuyết còn đang ở trong hồ.
"Nàng nhất định cố ý."
Hiên Viên Thần vẫn đều nghĩ đến chuyện này, rốt cục cho ra kết quả, mục đích Bất Hối làm như vậy đều là vì dẫn tới chú ý của hắn, rất tốt, không nghĩ tới nàng trở nên thông minh như vậy, nhưng có năng lực thì như thế nào. Nghĩ như vậy, quyết định trong lòng càng thêm kiên định, hắn sẽ không cưới nàng!