41 “Ta muốn cùng ngươi đi!”
“Không được!”
“Ta mới là Thống soái Huyền Vũ đại quân!”
“Vậy cũng không được”
“Thật sự là nực cười. Có cái gì không được! Ta không nhớ rõ Hoàng Thượng từng hạ chỉ thu hồi binh quyền của ta!”
Vân Kha có chút đau đầu nhìn người bốc đồng trước mắt.
42 Hai người nghiêm mặt, Đồng Khu mang dược tiến vào.
Vừa vào bên trong Đồng Khu liền cảm giác không khí không đúng, muốn lui ra ngoài. Chính là nghĩ dược này là cực trân quý, Cốc chủ từng ngàn lần dặn dò sau khi sắc thuốc xong phải trong vòng một khắc uống thuốc hết, nếu không dược hiệu sẽ không còn.
43 Kỳ thật lúc Vân Kha đi ra khỏi phòng trong lòng lập tức hối hận, cáu giận chính mình vừa rồi không nên cùng Dạ Nhi giận dỗi. Phải biết rằng hắn hiện tại thân mình không hảo, vì mình, hắn đã trả giá nhiều như thế, mình làm cho hắn phát giận lại còn phất tay áo bước đi.
44 “Dạ Nhi…” Vân Kha sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, biết vừa rồi những lời này Vân Dạ tất nhiên cũng nghe được, nhất thời không biết nên giải thích sao, lại không biết giải thích xong hắn sẽ có phản ứng gì.
45 “Dạ Nhi…” Vân Kha cảm thấy thấp thỏm lo âu, gắt gao bắt lấy tay Dạ Nhi.
“Ngươi yên tâm, có cậu ta ở đây sẽ không có việc gì. ”
Chuyện trước kia truy cứu cũng không còn ý nghĩa, quan trọng là hiện tại.
46 Vân Kha xoay người xuống ngựa, nhìn hắn một cái thật sâu, đi vào hành cung.
Sớm đã có người chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối.
Vân Kha tắm rửa chải đầu xong, thay Vân phục, đi ra nội thất.
47 Hai người đối ẩm mấy chén, Vân Kha dùng chút thức ăn, Vân Ly yên lặng ngồi ở một bên.
Buông bát xuống, Vân Kha nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Vân Ly, lần này thần điện phái tới thần quan là ai?”
Vân quốc luôn luôn lệ thường, phàm là có chiến sự lớn, tất yếu đều có thần quan cùng đi, vi chiến sĩ tướng lãnh cùng Vân quốc vận mệnh quốc gia cầu phúc.
48 Khi Vân Kha ra đi, Vân Dạ không nhìn hắn, mà lấy cớ mệt mỏi, đem mặt quay một bên, giả ý nhắm mắt ngủ. Nghe được tiếng bước chân Vân Kha dần dần đi ra khỏi cửa phòng Vân Dạ mới quay đầu, nhìn phương hướng Vân Kha rời đi.
49 “Lâm Kỳ!”
“Dạ! Thiếu chủ!”
“Ta muốn đi tìm vài thứ, đỡ ta đi Thần Tinh các. ” Vân Dạ buông bản đồ trong tay, muốn đứng dậy.
“Này… Này…. Thiếu chủ! Cốc chủ đã giao đãi, bảo ngài phải ở ‘Say trà cư’ hảo hảo nghỉ ngơi.
50 Người tới đúng là Thương Nghi cuối năm trước được Vân Dạ bí mật mang ra cung, cùng với Đồ Càng tướng quân được cứu ra khỏi lao ngục Tây Mộc quốc.
Bởi vì bị tin tức Vân Kha tới tạm thời phong tỏa, cho nên hai người cũng không nghĩ tới có thể ở trong này nhìn thấy Hoàng Thượng.
51 Lâm Kỳ giúp Vân Dạ chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bàn, không dám đáp lời, đưa lên chén thuốc.
Vân Dạ uống thuốc, đem quyển sách vừa rồi ở trên mặt bàn, ngưng thần nhìn kỹ.
52 “Hoàng Thượng!”
“Hoàng Thượng!”
“Có thích khách…”
“Người tới…”
Tiếng la hét thất thanh theo bốn phương tám hướng vọt tới.
Vân Kha ngã trên mặt đất, trước mắt một mảnh tối đen, trong mơ hồ chỉ cảm thấy ngực đau đớn, mùi máu tươi tanh nồng không thể khống chế theo khóe miệng tràn ra, nhưng ý thức lại dị thường thanh minh.
53 Chậm rãi bắt mạch cho Vân Dạ, Thẩm Băng Phong nói: “Ta sẽ bảo Lâm Kỳ đem trợ sản dược chuẩn bị tốt. Nếu bắt đầu đau bụng sinh liền mau uống. Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, tận lực bảo trì thể lực.
54 Xe ngựa ở đường núi gập ghềnh tiến lên. Cấm vệ quân cầm đuốc chiếu sáng hai bên đường.
Vân Kha uống thuốc, trong xe ngựa hơi xóc nảy nhắm mắt nghỉ ngơi.
55 Đau quá!
Đáng chết! Sao lại đau như thế!
Vân Dạ không biết sao thân thể mình có thể chịu được đau đớn lớn vậy. Suy sụp ở tháp thượng xoay thân thể vẫn không chút nào giảm bớt thống khổ trên người.
56 Trong cơ thể lại một trận quặn đau xoay trời chuyển đất. Cho dù Vân Dạ mạnh mẽ như vậy, bị đau đớn tra tấn như thế lâu, cuối cùng không thể kiềm được kêu to lên.
57 Vân Kha giúp Dạ Nhi uống ngay vài hớp nước súp, dìu hắn nằm quay về trên giường.
“Hoàng Thượng! Ngài tốt nhất ly thuê phòng, ra bên ngoài nghỉ ngơi một chút.
58 Lâm Kỳ nguyên bản mặt khẩn trương, nghe đến tiếng xương cốt thanh thanh thúy kia nứt ra, mặt trở nên trắng bệch. Mắt thấy Thiếu chủ cứ thế hôn mê đi, khả Cốc chủ lại còn mặt không chút thay đổi chính mình chạy nhanh gọi hắn tỉnh lại.
59 Phiên ngoại: Ký sự vĩ đại thời thơ ấu (1)
Nghe nói ta còn chưa sinh ra, ký sự vĩ đại của ta cũng đã bắt đầu rồi. Bởi vì ta sinh ra, liền có thể nói là từ khi Minh Nguyệt vương triều khai quốc tới nay ta là thần thoại vĩ đại nhất!
Ngay cả khi còn nhỏ ta liền biết thân phận của mình thực tôn quý! Mọi người thấy ta đây còn đang bú sữa đều phải quỳ xuống, bất luận ta tới chỗ nào, đều có một đám người ở phía sau đi theo ta.
60 Phiên ngoại: Đêm tân hôn
Vân Kha cùng Dạ Nhi nắm tay nhau theo ven hồ chậm rãi bước đi thong thả quay về Say trà cư, sắc trời đã tối.
Hai người vừa mới ở trước mặt Thuỷ thần ưng thuận lời thề chung thân, ân ái tình nồng, trong lòng nhau đều tràn ngập vô hạn nhu tình, chỉ cảm thấy vô luận tương lai như thế nào, bọn họ đều vĩnh viễn thuộc về nhau, không sợ hãi chút nào.