21 “Thiếu chủ. Ta, ta…” Phong Cực mở miệng muốn nói, lại nói không ra lời.
“Vong mạng quả ánh sáng màu vàng sậm, không thể hạ ở đồ ăn hằng ngày và trong nước trà, chỉ có thuốc dưỡng thai hàng ngày của ta là có thể che dấu màu sắc của Vong mạng quả.
22 Đem Phong Cực đi, Dạ Nhi dùng xong đại hoàn đan thì cũng là chống đỡ đến cực hạn, ta vội vàng nhẹ nhàng dìu hắn nằm xuống, hắn cơ hồ là lập tức liền ngủ.
23 Đi vào Vĩnh Dạ cung, thu đàn hương thường ngày ta thích nhất đã được thái y viện đổi thành di thần hương. Loại hương này khiến tâm tình bình thản, thể xác và tinh thần thoải mái.
24 Thiên lao âm u ẩm ướt, thoang thoảng trong không khí là mùi hương của máu. Ở đây dù có là mùa xuân ấm áp nhưng bất kì ai bước vào cũng đều cảm thấy một trận gió lạnh khiến lòng người rét run.
25 Màn đêm lan tỏa, gió lạnh đập vào mặt.
Ta nhanh chóng chạy về hoàng cung.
Dọc theo đường đi, trong đầu ta suy nghĩ mọi loại hậu quả nếu ta về trễ.
26 Toàn bộ ngự lâm quân thức trắng đêm bên trong hoàng thành cẩn thận triển khai điều tra.
Vưu thái ý và vài tên thái giám tỉnh lại sau khi hôn mê hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
27 Trở lại Vĩnh Dạ cung nhìn phòng ngủ trống rỗng, mặt Vân Kha không chút thay đổi, trong lòng phiền muộn như có lửa đốt.
Hắn biết mình còn nghĩ nữa sẽ bị loạn.
28 Một chiếc xe ngựa bình thường phi nhanh trong rừng cây. Nó tuy rằng đi cực nhanh lại dị thường vững vàng.
Kỹ thuật của người lái xe hảo như thế nào? Nhìn kỹ, bất quá là một đại hán diện mạo bình thường.
29 Trở lại mã xa còn nghe thấy anh chàng lỗ mãng kia lớn giọng không phục nói: “Ngươi khuyên ta làm gì? Ta đây có làm cái gì đại nghịch bất đạo trong lời nói.
30 Trong rừng cây yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ lay động xuyên qua tán cây cùng tiếng nước chảy trong con suối nhỏ.
Nữ nhân ở bên giòng suối, sắc mặt có chút tái nhợt.
31 “Khụ khụ…”
“Chủ tử, ngài không có việc gì chứ?”
“Không có gì đáng ngại. Tiếp tục chạy đi. ”
“Vâng! …. Bất quá sắc trời thay đổi, chỉ sợ sẽ có mưa to.
32 Chăm chú nhìn mưa to ngoài cửa sổ, Vân Kha nhăn mày
Phúc Khí mang dược tiến vào, thấy Hoàng Thượng vẻ mặt ưu sắc nhìn ra bên ngoài, thầm than.
Phúc Khí là người sau khi Hoàng Thượng đăng cơ mới luôn theo bên người hầu hạ, đối với chuyện Hoàng Thượng và Chiêu Dương hầu cũng không rõ ràng lắm.
33 Vân Dạ dựa lưng trên tường, tay trái bảo hộ bụng, tay phải cầm Lưu Vân kiếm, nhìn chăm chú những người khách không mời mà đến giờ chỉ còn là một đống thây, trong mắt chứa đầy lãnh ý.
34 Từ khi Hoàng Thượng nôn ra máu hôn mê đã qua mười ngày. Hoàng Thượng tỉnh lại nhất định không chịu nghỉ ngơi, nhất định phải lập tức khởi hành chạy tới Thanh Châu.
35 Ngày thứ hai, Vân Kha mang theo Phúc Khí cùng ba người Nguyệt Ẩn rời đi, bỏ xe lấy ngựa, cũng không tái đuổi theo tung tích rối hương Phong Cực lưu lại mà trực tiếp hướng tới Vạn Hoa Cốc
Ngày hôm trước nhận được mật báo, Từ Cùng mang quân lệnh đã tới biên cảnh Viêm quốc, tùy thời có thể điều động bốn mươi vạn huyền vũ đại quân ẩn giấu ở đây.
36 Trái tim kiên cường như bị nứt ra, như cảm nhận sâu sắc tâm bị xé nát làm cho chân Vân Kha run lên.
Thẩm Băng Phong mặt không chút thay đổi nhìn hắn, nói: “Hoàng Thượng không cần đau xót như thế, hậu quả hết thảy đều đã được định trước.
37 Không biết qua bao lâu, Vân Kha đột nhiên nhớ tới Dạ Nhi hiện tại thân thể suy nhược, vội vàng buông tay ra cánh tay, chính là Vân Dạ ngược lại càng ôm chặt hắn không chịu buông.
38 Nói đến cũng lạ, đứa nhỏ này giống như cảm giác người trấn an hắn là ai. Vân Kha ôn nhu vuốt ve, đứa nhỏ dần dần im lặng, so với ngày xưa thành thật hơn.
39 “Không có biện pháp khác sao?” Vân Kha run giọng hỏi.
Thẩm Băng Phong quay đầu đi, tựa hồ cũng không đành lòng đối mặt với sắc mặt Vân Kha. Thật lâu sau sau, thở dài, ngữ khí chậm rãi.
40 “Vân Kha…” Lặng yên sau một lúc lâu, Vân Dạ đột nhiên mở miệng khẽ gọi.
“Chuyện gì?”
Vân Dạ xoay đầu lại, nhìn thẳng hai tròng mắt Vân Kha, ngữ khí trầm thấp mà kiên định: “Ta muốn ngươi biết, ta làm hết thảy chuyện này chỉ là vì ngươi!”
“Ta biết…” Vân Kha trong lòng căng thẳng, cảm động nắm chặt tay Dạ Nhi.