261 Không khí trong phòng có chút áp lực, không khí ngoài phòng lại càng hơn như thế, hiện tại, trong phòng chỉ có ba người, Phượng Ly Ca, Sở Thiên, cùng với Quỷ Tịch, về phần Béo lão nhân, Nhất Kiếm, Tào công công cùng với Lý Lập toàn bộ đứng ở bên ngoài.
262 “Cái gì?” Nghe vậy, Quỷ Vương không bình tĩnh từ trên ghế đứng lên nhìn về phía hắn. “Quỷ Vương, ngài muốn tất cả chúng ta đi tìm hồn phách sở Hạo đã tìm được rồi!” hồn phách Hắc y mở miệng nói lần nữa.
263 Lách cách lách cách’ tiếng mưa bên ngoài không ngừng đánh vào cửa sổ của nàng, phát ra thanh âm lách cách, gió thổi vung cửa sổ phát ra thanh âm kẽo kẹt, trong phòng tuy rằng tràn ngập hương vị máu tươi, nhưng có vẻ bình tĩnh khác thường.
264 Phượng Ly Ca hơi sững sờ nhìn về phía hành vi của Sở Hạo, trong lòng không khỏi nghi hoặc, như thế nào? Chẳng lẽ hắn còn có cảm giác hay sao? Chuyện này không đúng, dựa theo lẽ thường mà nói hồn phách bị rút đi lương tri là không thể nhận được người thân, nhưng vì cái gì hành vi của hắn lại quái dị như thế, chẳng lẽ là bởi vì hắn đã đem nàng yêu đến cốt tủy do đó có thể kháng cự hết thảy lực lượng sao?!“Sở Hạo.
265 Quỷ Vương nghe được có người xông vào cấm địa nhất thời tức giận giận sôi lên, vì thế mang theo Vô Tâm bước đi vội vã chạy tới cấm địa, ai biết thời điểm đợi cho bọn họ tới, nơi này sớm bị hủy thành một mảnh, mà cái người phá hư kia cũng không biết chạy tới đâu rồi.
266 Ngữ Diên hơi hơi nhíu mày, chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang, khi thấy người tới là lúc, trên mặt của nàng nở một nụ cười ấm áp, “Dịch Hiên. . . . . . Một tiếng suy yếu ‘Dịch Hiên’ nhất thời làm cho Dịch Hiên ngây ra một lúc, một giây sau, bay nhanh đi tới bên người Ngữ Diên, “Ngữ Diên ngươi làm sao vậy?” Trên mặt hắn không còn có vui sướng vừa rồi, mà biến thành lo lắng, lo lắng thật sâu.
267 Câu hỏi của Phượng Ly Ca tự nhiên làm cho ánh mắt của mọi người toàn bộ tụ tập ở tại trên người Dịch Hiên, Dịch Hiên cười nhạt một tiếng nói: “Nói như thế nào đây, đây là duyên phận đi!”“Duyên phận?” Mọi người có chút khó hiểu, duyên phận này cũng quá kỳ diệu chứ?“Lại nói tiếp cũng khéo, các ngươi biết không, ta tìm các người thật khổ a, mà vẫn không có tin tức, trong lúc vô tình đụng tới một hắc y nhân vội vã, ta đi qua Quỷ Vực nên biết những người giả dạng này chính là đến từ Quỷ Vực, bộ dáng bọn họ vội vả như thế thật khiến cho ta tò mò theo đi qua, một bước vào nơi đó, ta liền ngủi được hương vị của Sở Hạo!” Dịch Hiên nhìn về phía bọn họ nói.
268 Dưới sự trị liệu đặc biệt của Phượng Ly Ca cùng với những dược liệu vô cùng trân quý Sở Thiên theo trong cung mang đến, ngủ mê suốt ba ngày sau, Ngữ Diên lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, nàng tỉnh lại không thể nghi ngờ là làm ọi người vui sướng không thôi.
269 Giờ phút này ở Kim Loan điện không khí có chút áp lực, Sở Hạo đứng ở trong đó không nói gì, Phượng Ly Ca cùng Dịch Hiên lại đứng ở cuối cùng cũng không nói, không phải hai người bọn họ không muốn nói chuyện, mà trường hợp này hai người bọn họ không hề có thân phận tự nhiên không tiện xen mồm, cho dù là được Sở THiên phong làm trợ thủ đắc lực của hắn, hai người bọn họ vẫn là bảo trì trầm mặc.
270 Chân Ngữ Diên vừa mới rời đi Đông cung, trong hoàng cung liền nhanh chóng đem chuyện thái tử tỉnh nói ra mấy lần, đại khái ý là nàng là thần nữ ngự y lâu năm đều không có biện pháp nàng lại có thể ở một lát làm cho người ta tỉnh lại, đối với hiện tượng quỷ dị này, mọi người trừ bỏ nói nàng là thần nữ ở ngoài còn có thể dùng cái gì để hình dung hiện tượng quái dị này đâu?“Vương Phi ngài thật sự rất lợi hại!” đi ở dưới kim bích huy hoàng to lớn đồ sộ trong hoàng cung, Nhất Kiếm tự đáy lòng bội phục nói, mặc dù hắn có thể mơ hồ đoán được vừa rồi đích thị xảy ra chuyện gì không tầm thường, nhưng mà hắn vẫn bội phục nàng, rất bội phục, nàng có thể cứu sống Vương gia, có thể trị liệu cho thái tử mà Phượng Ly Ca sở không thể trị liệu, ở một khắc này, Nhất Kiếm ở trong lòng thề, hắn nhất định phải thề sống chết bảo hộ Vương gia cùng Vương Phi đặc biệt này.
271 hấy rõ trong mắt nàng là hoảng sợ cùng với kinh ngạc, Ngữ Diên mỉm cười, chỉ là nụ cười của nàng toàn bộ đều lạnh như băng, tuy rằng nàng sớm đã đoán được kết cục như vậy, nhưng nay thấy được, nàng như trước cảm thấy thất vọng đau khổ.
272 Chờ Ngữ Diên cùng Nhất Kiếm theo lãnh cung đi vào con đường bình thường là lúc, đối diện liền đụng phải Sở Hạo cùng với phía sau hắn là Phượng Ly Ca, Dịch Hiên cùng với Lý Lập và Chỉ San đang sốt ruột đi tìm.
273 Sáng sớm Ngữ Diên đã đến trên tường thành, Sở Hạo vẫn làm bạn ở bên người nàng, hắn khó hiểu nàng vì sao phải đến nơi đây, tối hôm qua tất cả mọi người náo loạn tương đối trễ, hắn không hiểu lắm nàng vì sao sáng sớm đã rời giường, hơn nữa tới nơi này?Ngữ Diên mỉm cười nói cho biết nàng muốn ở trên tường thành hóng gió, bởi vì nơi này gió rất ôn hòa, kỳ thật từ khi nàng bị thương tỉnh lại, bọn họ cũng chưa ở cùng một chỗ, càng không biết nàng căn bản không phải sáng sớm tỉnh lại, mà trên thực tế nàng một đêm là không ngủ.
274 Ngữ Diên lập tức từ trên ghế ngồi đứng lên, “Ta chờ giờ khắc này đã rất lâu rồi!” nói xong, nhìn về phía chư vị nói: “Hiện tại có người muốn phá hư quê hương của các ngươi khi còn sống, mặc dù các ngươi đã trở thành hồn phách các ngươi không cảm thấy sao cả, nhưng mà ta muốn nói một chút, Quỷ Vương mang theo là không chỉ có người mà còn có quỷ, hắn hạ mệnh lệnh đích thị là người quỷ cũng không buông tha, các ngươi cho dù không vì mình cũng phải vì người nhà của mình suy nghĩ đi, ta nghĩ, các ngươi nhất định sẽ không muốn cho người nhà thân yêu nhất của các ngươi nhanh như vậy liền cùng các ngươi xuống dưới đất chứ?” Ngữ Diên nhìn chằm chằm các hồn phách này nói.
275 Nửa canh giờ sauTất cả mọi người đều bị vây bên trong không khí khẩn trương, sợ Quỷ Vương đột nhiên tập kích, nhưng mà thẳng đến khi bầu trời sáng một khắc bắt đầu kia cũng chưa nhìn thấy Quỷ Vương đi vào, cho nên bọn họ quyết định đi trong thành nhìn xem các dân chúng.
276 anh giờ từng phút từng giây trôi qua, phía trên một bãi đất trống, năm người đều đang bận rộn bận rộn, thời tiết này đã xem như là nhập thu rồi, nhưng mồ hôi bọn họ lại theo bọn họ bận rộn mà không ngừng chảy xuống, mỗi người đều không ngừng bận rộn, trên mặt hiển thị rõ thần sắc sốt ruột.
277 Trận chiến tranh này là chưa bao giờ từng có ở Tường Vân quốc, cũng là mấy người bọn hắn chưa bao giờ trải qua, từ lúc tứ kiếm xác nhập một khắc kia bắt đầu, trong trời đất đã muốn nhập làm một, mọi người dường như cũng không thấy rõ cái gì, chỉ biết là dựa vào cảm giác đi chém giết, không có ai biết trận chiến tranh này đến tột cùng có còn cơ hội sống sót hay không, nhưng mà mấy người bọn họ toàn bộ đều không bỏ cuộc, bởi vì một khi bỏ cuộc, như vậy, chẳng khác nào buông tha cho sinh mạng của mọi người, bọn họ không thể, cũng không bỏ, lại càng không nguyện bỏ.
278 rong kinh thành, dơ bẩn không chịu nổi, mưa to giàn giụa, nhưng mặc dù trời mưa rất to, nhưng như trước không rửa sạch được mùi máu tràn ngập trong không khí, mà bây giờ, trong thành chết chết, bất tỉnh bất tỉnh, trừ bỏ tiếng mưa rơi rốt cuộc không nghe được bất kỳ thanh âm gì.
279 Biểu tình của nàng đau đớn như thế thật sâu đau nhói tâm Sở Hạo, khi thấy phượng Ly Ca bị kiếm xuyên thấu thân thể kia một khắc, ngũ tạng lục phủ của hắn đều quấn vào nhau, đau đớn trải rộng toàn thân.
280 Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, chỉ thấy Ngữ Diên cầm kiếm Chu Tước liền xuất ra một chiêu “Tước kiếm bay lượn”, nàng phía trái đâm ngang ngực, bên phải đâm chéo, liền hướng trước ngực Quỷ Vương đâm tới, giống như mang theo tức giận rất mãnh liệt.