21 Như lời đã nói, sáng hôm nay Hứa Thiên đến đón Kim Tuệ Nhi đi học. Tuy nhiên suốt đoạn đường từ nhà Tuệ Nhi đến trường chẳng ai mải mai nói một điều gì.
22 “Một trong những điều con người ta không thể nào che giấu được. . . là tình yêu. ” - Hứa Thiên
Hứa Thiên đứng trước cổng trường, nhìn trái nhìn phải cũng chẳng biết phải đi đâu.
23 Ra khỏi cổng trường, Kim Tuệ Nhi bỗng dưng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, gió bắt đầu thổi mạnh. Không biết chút nữa có mưa hay không, nhưng hôm nay đi vội quá, đâu có mang theo ô.
24 Kim Tống Bách vì không muốn con mình nghĩ sai vấn đề mà vội vàng bịa ra câu chuyện không hề logic để giải thích qua loa. Kim Tuệ Nhi đặc biệt thông minh nên dễ dàng phát hiện ra những điều ba mình nói không trùng khớp nhau, nhưng cũng phải, ba tuổi đã cao, nhất định vì không nhớ rõ chuyện năm xưa nên kể lại có phần hời hợt.
25 Hoàng Siêu sau khi biết chuyện vừa xảy ra thì ngay hôm sau tìm tới lớp Tô Hân.
“Đã lâu không gặp, giải lao cậu rãnh không?” - Hoàng Siêu đứng tựa lưng vào cửa lớp Tô Hân.
26 Hoàng Siêu đưa tay phủi phủi, chân mày vẽ một đường cong hoàn mỹ, gương mặt lóe lên nhiều tia sáng như ánh mặt trời mùa thu, đắc ý tự tán thưởng mình như vừa làm một việc gì rất đáng khen vậy! Cậu nhìn qua nhìn lại, hài lòng với kiệt tác tuyệt vời của mình.
27 Hôm nay đã là thứ năm, ngày môn bóng đá bước vào ngày thi bán kết. Kỳ này lớp 1 khối 10 sẽ đối đầu với lớp 5 khối 10.
Mấy ngày nay mặc dù vẫn đến đón rước Kim Tuệ Nhi đều đặn nhưng sinh khí Hứa Thiên vẫn không thấy có dấu hiệu tốt hơn.
28 Kim Tuệ Nhi trong lòng có chút giận dỗi, kiểu như là miếng thịt bò đã đưa tới, cậu chẳng phải chỉ há miệng ra là có thể ăn, vậy mà còn làm rơi nó cho được, một mình cậu thì chẳng có sao, đằng này cả lớp cùng cố gắng.
29 Cả lớp tản ra mạnh ai nấy về nhà, tự nhiên có hai người ở lại.
“Cậu không về đi, còn ở đây làm gì?” - Kim Tuệ Nhi tạm biệt mọi người, xoay lại định tiến đến hàng ghế ngồi, tự dưng thấy có người còn đứng lì ở đó.
30 Đã nói là phải làm liền, lớp 1 tranh thủ ngày nghỉ cuối tuần mà lên xe đến Hà Giang. Dương Khả cuối tuần luôn phải đón nhi đồng của mình từ nhà trẻ về nên không đi cùng học trò được, chỉ có thể sắp xếp xe cho bọn chúng.
31 Trời lúc này đang nắng gắt, bọn trẻ vừa lên xe là vén màn, bật cửa sổ. Không khí nơi này có thể khiến con người ta ngạt thở, uống vài cơn nắng lập tức mê man.
32 Ngày mai nghỉ Lễ rồi nên mình tranh thủ up 2 chương luôn, bị gì về quê không có mạng. Chúc mấy bạn 2-9 vui vẻ =)))
Kim Tuệ Nhi bề ngoài vô tâm vô tính thì chắc chắn không thể phủ nhận rồi đi, nhưng lời đã nói ra giống như nam tử hán, tuyệt đối không thể nào làm trái.
33 Hôm nay do một số giáo viên mới vẫn chưa có mặt để dạy, rất nhiều lớp được về sớm.
Ngoài trời đang mưa lất phất, người phụ nữ khuôn mặt đầy vẻ tiều tụy, quần áo có chút thượm lượm, một tay kéo vali, một tay dắt nhi đồng đi vào hàng ghế chờ ở sân bay.
34 Dương Khả đối diện với hai cô cậu học trò của mình, trong lòng suy nghĩ bâng quơ đủ thứ, điều cô không hiểu thì rốt cuộc đã hiểu, ngược lại, những chuyện Dương Khả đã chắc chắn đó thì lại trở lên mơ hồ.
35 Một tuần học của lớp 1 trôi qua êm đềm khi không có sự xuất hiện của tân chủ nhiệm, trong lớp một phần oán trách chủ nhiệm mới không có trách nhiệm, một phần thở phào vì không phải chịu khó thích nghi với người mới.
36 Giờ giải lao, Kim Tuệ Nhi vừa đưa tay vào học bài tìm sách John Green, tiếp tục công cuộc càn quét cuộc đời sáng tác của ông thì nghe tiếng gọi quen thuộc.
37 Khung cảnh sáng sớm được bao bởi một màn sương mù mỏng manh, Kim Tuệ Nhi co rút tay chân trong chiếc chăn con mèo ấm áp, thời tiết như thế này đúng là chiều hư con người ta, Tuệ Nhi ngay cả việc mở mắt xem đồng hồ cũng cảm thấy lười.
38 "Tiểu Minh à, ra mở cửa xem ai đến nhà mình vậy" - Dương Khả loay hoay tháo chiếc tạp dề. Cô vừa đưa Tiểu Minh về nhà, mới vào bếp thì nghe tiếng chuông cửa.
39 Hứa Thiên chậm rãi mở mắt, xung quanh cậu là bốn bức tường trắng tinh, cậu mơ hồ thấy ai đó đang ngủ gục dưới chân mình. Hứa Thiên chống tay ra sau đẩy người ngồi dậy, cậu cố gắng không làm người trước mặt tỉnh giấc.
40 Tiếng chuông điện thoại làm đứt quãng buổi ăn sáng của hai cha con. Kim Tuệ Nhi nheo mắt nhìn chiếc điện thoại cũ kỹ nằm trên đầu tủ lạnh, kể cả tiếng nhạc cũng chẳng tròn vành.