41 “Đủ rồi đấy, Howard!” Đôi mắt màu xanh nước biển lóng lánh ánh lên một tia sáng rét cóng, Alexandra tiến nhanh đến, vươn tay qua ý bắt lấy Hắc Dạ.
Chẳng qua còn chưa kịp chạm vào người đàn ông, bàn tay của Alexandra đã bị Howard chặn lại, người kia nhẹ nhàng lộ ra nét cười vô tội: “Anh họ à, đang làm việc này mà bị cắt ngang xương cũng phiền lắm đấy.
42 Làn da bóng loáng màu mật nhạt tỏa ra hương mát dịu của dầu tắm, hòa lẫn với mùi hương đặc biệt của người đàn ông, dệt thành một sớm ban mai mơ ảo đến mê hoặc.
43 Biệt thự song lập[1] xa hoa ẩn mình trong một mảnh rừng rậm rạp, áp lưng vào những rặng cây mướt xanh đồ sộ, hướng mặt về phía biển cả biêng biếc mênh mông vô tận.
44 Một buổi tối với bữa tiệc khác thường, giữa những tiếng cười đùa bọc đường đầy màu sắc là những ánh mắt thâm thúy trao nhau. Tựa như lưỡi dao được ém dưới tay áo, dù được ấp ủ bởi lớp ngoài đẹp đẽ đến nhường nào thì bên trong vẫn là lưỡi dao buốt lạnh, mày đưa mắt lại tràn ngập ánh gươm đao tàn khốc.
45 Tựa đầu vào chiếc sofa êm ái, nửa người lọt thỏm trong đó, Vạn Tình híp đôi mắt hoa đào như thể đang có chút ưu tư, đôi chân trần mảnh khảnh đung đa đung đưa trong không khí.
46 Liên miệng chọc ngoáy nhau thẳng tận đến khi tới phòng Vạn Tình, hai người đàn ông mới chịu ngừng lại. Hắc Dạ rất tự nhiên rót cà phê cho mình.
“Tôi nói cho anh biết tổng giám đốc Hắc Dạ à, anh đúng là một lão già “thiếu thốn” quá đấy, đã bằng cái tuổi này còn đi ve vãn khắp nơi.
47 “Ha ha ha…”
“Mẹ nó, lại ngoáy tiếp xem nào! Ha ha… tao sắp cười chết mất!”
Dưới sân khấu là một đám khán giả đang cười đến gập cả thắt lưng lại.
48 Buổi tối đến hộp đêm biểu diễn, lúc sớm tinh mơ đã phải bò dậy, khi trời còn chưa tỏ đi dọn dẹp phòng trọ trong hộp đêm, sau đó lại lạch cạch chiếc xe đạp tồi tàn chạy thẳng một mạch tới trường.
49 Đôi mắt Hắc Dạ dường như bến nước yên ả không mảy may gợn sóng, trong veo chẳng nhiễm tí ti tạp chất nào, thật thuần khiết mà quá đỗi tự nhiên, lại không để người ta nhìn thấu được.
50 Thoắt chốc lột xác từ một đứa bé thành một người đàn ông, thường do sự thúc ép của hoàn cảnh đặc biệt. Khi sự bao bọc của người cha sụp đổ, khi ngây thơ tan vỡ, mà trưởng thành thành một người đàn ông.
51 “Alexandra, có cần thiết phải nhệt tình thế không?” Ung dung xoay người lại, nhẹ nhàng đẩy nòng súng lạnh ngắt đang đặt trên ót hắn ra, Hắc Dạ ngồi trên ghế, cười hỏi Alexandra.
52 Uống nước ép trái cây, ăn sô cô la nguyên chất chẳng lo bị béo, lão già Hắc Dạ khoan khoái ngả người trên sofa, xem phim truyền hình lúc tám giờ.
“Ngài Hắc Dạ, mong ngài trả lời thành thực cho!” Tại gian phòng tiện nghi này cũng không chỉ có mình Hắc Dạ, bên cạnh người đàn ông còn vài vị cảnh sát.
53 “Chú Trương, chú thành thật nói cho ta biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì được không?” Ánh dương ngày xuân rải mình lên những chồi non mới nhú.
54 Đã vạch kế hoạch đến trăm phần trăm, nhưng trăm phần trăm đâu có nghĩa là vẹn toàn, rốt cuộc cũng sẽ có một số việc trật khỏi tính toán. Việc xảy ra với Vạn Tình, đó là điều Hắc Dạ chưa từng lường được.
55 Hơn vạn người đàn ông toàn thân vận Âu phục thuần một sắc đen, áo sơmi trắng, mang vẻ trang nghiêm đứng ngay ngắn ở hội trường nhà tưởng niệm. So với một biển đen phủ ngợp bên ngoài, bên trong bất quá chỉ có hơn chục người.
56 Chàng trai đè trên người hắn dường như không phải là con người, thực sự càng giống một con dã thú đã đánh mất lí trí, điên cuồng tột độ. Móng vuốt sắc nhọn cào rách da hắn, từng vết cào xé nhuốm máu tứ tung trên làn da láng mịn.
57 Những đau đớn về thể xác và tinh thần…
…cứ quấn quện lấy nhau, khiến người đàn ông khó mà kìm nén dâng trào trong lòng cảm giác muốn phá lên cười cho thỏa.
58 Đen, lan ra vô tận, không thấy ánh sáng buông xuống.
Đêm, mịt mùng vô bến bờ, phủ rợp cả thế gian.
Hắc Dạ không biết mình cứ vậy trần truồng, mang theo những vết tích tình dục và ngược đãi nằm trên giường bao lâu.
59 Thân thể nóng hầm hập của người thanh niên trẻ tuổi phủ lên Hắc Dạ. Nhiệt độ cơ thể Ngô Hạo An cao lắm, giống như một chiếc lò sưởi ấm áp, toát ra từng cơn nóng cháy.
60 Người tin tưởng mình hạnh phúc, ắt sẽ hạnh phúc.
Thế gian này luôn có một cái quy luật cho mọi vấn đề: càng là đơn giản, càng khó đạt được, có lẽ cũng bởi lòng người quá ư phức tạp chăng.