21 “Vô cùng cảm ơn hai vị dù trăm ngàn bận rộn cũng bớt chút thời gian đến đây. Tôi nghĩ không cần thiết phải khách sáo làm gì, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn nhé.
22 “Thưa cậu, bọn họ đã đi rồi. ” Sau khi Vạn Tình và Hắc Dạ rời khỏi, Jeff quay trở lại một gian phòng nối liền với khoang thuyền, Alexandra đang ngồi trầm ngâm trên ghế.
23 “Úi giời ơi! Sao lại béo như thế này hở trời!” Trong căn phòng làm việc rộng lớn sáng sủa, bốn phía đều bố trí gương để có thể tiện ngắm mình bất cứ lúc nào, một chàng điển trai với mái tóc đen óng buông dài đến thắt lưng sau khi sửng sốt réo lên những lời đầy sỗ sàng thì lập tức phá ra một tràng cười đến kinh thiên động địa: “Ha ha ha ha! Không ngờ Hắc Dạ hồi cấp ba lại là một cậu béo nha! Ha ha ha! Nhìn coi, phương phi thế này cơ mà, thật giống heo quá đi!”
“Chú Trương! Mau lên! Còn có tài liệu gì về lão Hắc Dạ hay làm hàng kia, đều mau mang hết đến đây cho ta.
24 “Mẹ nó, sao mi lại là nhân viên phục vụ?!” Ai mang giùm hắn một con dao đến đây với, hắn thực sự muốn dùng một con dao sắt lẻm lập tức rạch nát luôn cái miệng của tên đang cười rạng rỡ như ánh mặt trời này.
25 “Bốn trăm triệu?” Chàng trai trước mặt Hắc Dạ lộ chút vẻ khó tin, như thể đang nỗ lực suy xét vấn đề gì đó. Mà theo cách nhìn nhận của Hắc Dạ, lại khẳng định rằng bởi số tiền mình vừa nói lớn quá nên Ngô Hạo An mới sững sờ mãi vậy.
26 “Ôi trời, thật ngại quá, tôi hù ngài mất rồi. ” Vội đến chùi lau quần áo cho Hắc Dạ, hòa nhã cười, đôi mắt màu xanh nước biển của Alexandra ánh lên vẻ xảo trá không dễ gì nhận ra được: “Hi vọng không phải bởi cà phê của tôi khó uống quá.
27 Đeo một cặp kính dày cộm, đôi mắt ẩn sau thấu kính đã lộ rõ sự căng thẳng và lo lắng của người vừa xuất hiện với môi trường xa lạ chung quanh. Bộ Âu phục chỉ ở cái giá tầm tầm trên người ông ta, thật chẳng hợp khung cảnh trang nhã ở quán cà phê thượng lưu này.
28 Khi bóng dáng người bạn cũ dần khuất xa khỏi tầm mắt, người đàn ông lặng nhìn bầu trời gợn chút mây đen ngoài cửa sổ. Nếu không phải bởi tình thế bắt buộc Vạn Tình điều tra hắn, thì có lẽ cả đời này hắn sẽ không bao giờ gặp lại người bạn học thưở trước, cũng không phải nhớ lại quãng thời gian u ám và nặng nề kia.
29 “Thật không hiểu nổi…” Đi theo Jade thẳng một mạch đến Lệ Giang, Vân Nam, hai tay đút túi quần lang thang trên mọi nẻo đường nơi thị trấn Thúc Hà, người đàn ông ngán ngẩm vì chẳng có việc gì làm thoáng nhíu mày.
30 Lệ Giang về đêm thật yên tĩnh mà mỹ lệ, mất đi sự ồn ào náo động của ban ngày, đắm chìm trong màn đêm đậm đặc, khắp nơi đều toát lên sự kì diệu như ảo ảnh.
31 “Thật là một con mèo hoang đanh đá. ” Khỏi cần nhìn cũng biết trên người mình đã có đến mấy vết tím bầm, tuy rằng ra sức khống chế Hắc Dạ, nhưng người kia vẫn nghĩ ra biện pháp để chống trả anh.
32 “Cái gì, Hắc Dạ đi Ý cùng thằng Tây kia rồi á?” Vẫn còn trong tình trạng ngái ngủ kẻm nhà kẻm nhèm, mái tóc xoã tung trông đến là phong tình, Vạn Tình vận bộ đồ ngủ màu trắng tựa như vị thánh giáng trần.
33 Nếu như Hắc Dạ nhớ không nhầm thì 80% dân số Argentina là con cháu của người Ý với Tây Ban Nha. Alexandra kia không phải người Ý hay sao, không chừng ở Argentina cũng có đến mấy vị cô chú cậu mợ bà con thân thích ấy chứ.
34 Trong khi Hắc Dạ đang dung dăng dung dẻ với Alexandra tại Argentina, thì Vạn Tình bên kia còn đang mải miết kiếm trái hạnh đỏ vượt rào[1]Hắc Dạ, hoàn toàn không hề hay biết người mà y đang tìm căn bản nào có ở Milan, nước Ý.
35 So với ban ngày nhốn nháo, màn đêm yên tĩnh mà bình lặng dường này hợp với Hắc Dạ hơn.
Từ lúc bắt đầu hợp tác với Alexandra cho đến khi đứng trên lãnh thổ miền Nam Mỹ này, cũng thấm thoát hơn hai tháng rồi còn gì.
36 “Anh họ thân mến, được thấy vẻ hài lòng của anh thì xem ra đối tác của chúng ta đã đáp ứng yêu cầu của anh rồi nhỉ. ” Alexandra vừa mới ra khỏi phòng Hắc Dạ, đã thấy chàng trai tóc bạc đứng khoanh tay ngả người vào tường.
37 Năm nay không phải năm tuổi của hắn đấy chứ? Sao từ đầu năm số Hắc Dạ hắn cứ luôn đen đủi muốn chết, hình như chưa gặp được chuyện tốt lành nào cả. Giờ thì càng hay rồi, lại còn xuất hiện cả tình tiết nam nữ nhà lành gặp phải cảnh bị bọn cường hào ác bá vai u thịt bắp ức hiếp kinh điển trong kịch với tiểu thuyết cơ đấy.
38 “Dạ Dạ… Đừng, đừng như vậy. ”
Trong căn phòng chẳng mấy rộng lớn, người đàn ông toàn thân ướt đẫm ôm xiết cổ Ngô Hạo An, mê mụ hôn lên khuôn mặt cậu.
39 Ánh dương ngày xuân ấm áp xuyên thấu qua lớp rèm cửa mỏng manh, đổ từng sợi xuống nơi hoan lạc đêm qua. Lộ khỏi tấm khăn trải giường màu trắng là một cánh tay nõn nà thuôn dài nhưng săn chắc.
40 “Howard, mày là đồ súc sinh không bằng loài heo chó! Nếu hiểu được tiếng người thì lập tức buông ông ra!!!” Hắc Dạ thực sự đang tức sôi gan. Chuyện xảy ra cùng Ngô Hạo An lúc trước đã đủ làm hắn phiền lòng lắm rồi, giờ lại nảy nòi ra một tên Howard nữa.