41
“Làm không tốt, không phải là tàn sao?” Viêm Cảnh Hi nhẹ giọng nói một câu.
Tâm trạng Lục Mộc Kình vui vẻ, cười nhẹ ra tiếng: “Cho nên ý của cô là, cô
không muốn tôi tàn tật, cho nên phải băng bó thật cẩn thận sao?”
Viêm Cảnh Hi cũng biết anh cố ý cười nhạo cô.
42 Viêm Cảnh Hi đến thang máy ở đầu kia hành lang, đi qua lối ra an toàn. Đúng lúc mở cửa, cô nghe thấy tiếng mắng mỏ của một người phụ nữ truyền đến từ phía hành lang.
43 Viêm Cảnh Hi đến thang máy ở đầu kia hành lang, đi qua lối ra an toàn. Đúng lúc mở cửa, cô nghe thấy tiếng mắng mỏ của một người phụ nữ truyền đến từ phía hành lang.
44 Vương Triển Nghệ xinh đẹp cười, vừa giống như trêu chọc, giọng điệu hơi kì quái, nói: "Yên tâm, bây giờ em đi lấy thuốc của anh và thuốc của cô ấy rồi đưa tới cho nhị ca!"
Vương Triển Nghệ nói xong liếc nhìn Viêm Cảnh Hi một, liền ra cửa.
45
Vương Triển Nghệ xinh đẹp cười, vừa giống như trêu chọc, giọng điệu hơi
kì quái, nói: "Yên tâm, bây giờ em đi lấy thuốc của anh và thuốc của cô
ấy rồi đưa tới cho nhị ca!"
Vương Triển Nghệ nói xong liếc nhìn Viêm Cảnh Hi một cái, liền ra cửa.
46 Viêm Cảnh Hi cảm thấy kinh hoàng cũng không cần phải trấn tĩnh, giả bộ mạnh mẽ mắt mang ý cười nhếch môi hỏi: "Giáo sư Lục ngài đang muốn nói gì?"
Bộ dáng của cô hiện giờ giống như hồ ly giảo hoạt vừa đề phòng vừa ngụy trang khắp nói dơ tay đẩy anh ra.
47
Viêm Cảnh Hi cảm thấy kinh hoàng cũng không cần phải trấn tĩnh, giả bộ
mạnh mẽ mắt mang ý cười nhếch môi hỏi: "Giáo sư Lục ngài đang muốn nói
gì?"
Bộ dáng của cô hiện giờ giống như hồ ly giảo hoạt vừa đề phòng vừa ngụy trang khắp nói dơ tay đẩy anh ra.
48 "Trời ạ, Cảnh Hi, làm sao bây giờ đây? Nơi cậu ở rất quỷ quái, nếu không, tớ đi mua cho cậu một bùa hộ mệnh gì gì đó nhé?" Chu Gia Mẫn lo lắng nói.
Viêm Cảnh Hi bị Chu Gia Mẫn thổi phồng có chút sợ, nhưng cảm thấy bản thân không việc gì phải sợ hãi, nói: "Sợ cái gì, có người còn có tiền hơn tớ, mạng sống quý giá hơn tớ, anh cũng ở nơi đó mà! Phải chết, cũng có người chết thay.
49
"Trời ạ, Cảnh Hi, làm sao bây giờ đây? Nơi cậu ở rất quỷ quái, nếu
không, tớ đi mua cho cậu một bùa hộ mệnh gì gì đó nhé?" Chu Gia Mẫn lo
lắng nói.
Viêm Cảnh Hi bị Chu Gia Mẫn thổi phồng có chút sợ,
nhưng cảm thấy bản thân không việc gì phải sợ hãi, nói: "Sợ cái gì, có
người còn có tiền hơn tớ, mạng sống quý giá hơn tớ, anh cũng ở nơi đó
mà! Phải chết, cũng có người chết thay.
50 Trong mắt Viêm Cảnh Hi thoáng qua một một chút ảm đạm.
Đúng vậy, lúc trước cô thi đỗ Thanh Hoa, nếu không phải vì Phùng Như Yên cố tình làm mất giấy thông báo của cô, bắt cô im lặng, khiến cô bỏ lỡ ngày báo danh, cô thật đúng là tiến không đến trường tư nhân của anh trai bà ta.
51
Trong mắt Viêm Cảnh Hi thoáng qua một một chút ảm đạm.
Đúng vậy,
lúc trước cô thi đỗ Thanh Hoa, nếu không phải vì Phùng Như Yên cố tình
làm mất giấy thông báo của cô, bắt cô im lặng, khiến cô bỏ lỡ ngày báo
danh, cô thật đúng là tiến không đến trường tư nhân của anh trai bà ta.
52 "Có ngon không?" Viêm Cảnh Hi lo lắng hỏi.
Lục Mộc Kình gật đầu, rất bất ngờ về tài nấu nướng của cô, nói: "Ngon. "
Anh lại gắp cà rốt ăn, bật thốt lên: "Còn ngon hơn đầu bếp nhà tôi làm.
53
"Có ngon không?" Viêm Cảnh Hi lo lắng hỏi.
Lục Mộc Kình gật đầu, rất bất ngờ về tài nấu nướng của cô, nói: "Ngon. "
Anh lại gắp cà rốt ăn, bật thốt lên: "Còn ngon hơn đầu bếp nhà tôi làm.
54 Viêm Cảnh Hi nhếch khóe miệng, gửi tin nhắn này cho Lục Hữu Nhiễm, sau đó lại soạn một tin nhắn khác gửi qua: "Nếu như anh có việc, phiền nói trước một tiếng, để người ta vô duyên vô cớ đợi nửa tiếng đồng hồ, cảm giác rất không thoải mái.
55
Viêm Cảnh Hi ưỡn ẹo thân thể kháng nghị.
Nhưng phát hiện, xoay
như vậy, mỗi một lần xoay lại ma sát qua quần áo ngủ mềm mại của anh,
thậm chí cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh truyền vào da thịt của cô.
56 Mặt Viêm Cảnh Hi trong nháy mắt đã đỏ rực lên, biết khả năng của anh chính là chế giễu vài câu, nói sang chuyện khác: "Cái kia, tôi nhìn anh là muốn nhờ anh một việc.
57
Tối hôm qua cô vừa mới chuyển tới chỗ Lục Mộc Kình đã có người cố ý giả
thần giả quỷ, mà tin tức cô chuyển đến chỗ Lục Mộc Kình trừ Phùng Như
Yên, giáo sư Dương, hiệu trưởng, cũng chỉ có bạn học trong lớp biết, có
phải là bạn học trong lớp truyền đi không?
Viêm Cảnh Hi nhíu mày, thu lại chuyện lạ nói: "Hình như nhìn thấy, cả đêm tớ không dám ngủ.