Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu Chương 84
Chương trước: Chương 83
Chương 178
Dụ địch xâm nhập, lấy mình làm mồi nhử
“Muội làm thế nào mà biết ta đến đây?” Bỗng dưng nhãn tình Tô Tử Chiêm sánglên, hỏi tôi: “Vậy ý của muội chính là, cái mưu kế ngốc nghếch này của muội chỉnhằm lừa gạt ta xuất hiện?”
“Ai, haha, cũng có thể nói như vậy.” Tôi cười cợt nhả không chút đứng đắn.
Con ngươi xanh thẫm trừng tôi, gạt bỏ đôi tay xấu xa của tôi, hắn nghiêm nghịhỏi: “Đừng có giở trò này với ta! Nói cho muội biết, ta tuyệt đối không đồng ývới kế hoạch này của muội!”
“Biểu ca
~”
Không thèm đếm xỉa. “Biểu ca
~”
Đổi lại một cái nhìn xem thường.
“Biểu ca, huynh tự tiện mang nữ tử đến quân doanh chính là vi phạm nguyên tắc,bắt được là phải xử theo quân pháp đó nha~!”
“Muội!Làm thế nào muội biết được!” Tô Tử Chiêm giật mình nhìn tôi, miệng mộtlúc lâu không thể khép lại.
“Hắc hắc, nghĩ là biết Diêm điện làm gì có nhân vật nào dáng người yểu điệu nhưtiên giáng trần như vậy, ta vừa nhìn là biết biểu ca làm, lại xem kỹ thì đâu cóngười nào đeo mặt nạ đồng nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác dịu dàng nhưnước, kia chắc chắn là người của Tô gia được biểu ca giúp đỡ ra ngoài, ắt hẳnlà Thu Nguyệt rồi.” Ngẫm lại thì biết người có thể khiến tiểu Vô Ưu nhà tôi cúiđầu khom lưng, không phải là Mạc Ly thì chính là anh đó nha,anh họ độc mồm độc miệng.
“Muội, thật không đứng đắn!” Anh họTử Chiêm liếc tôimột cái, có điều đó là một ánh mắt ôn nhu. “Còn không phải lo muội không cóngười chăm sóc mới mang Thu Nguyệt tới.”
“À à.” Tôi mặc dù liên tiếp gật đầu, nhưng ý cười trong mắt rõ ràng là khôngtin, anh họ hung hăng trừng mắt nhìn tôi vài lần rồi xem như cho qua.
“Nói cho muội biết Lăng nha đầu, lần này cho dù trói lại ta cũng quyếtmang muội trở về.” Tử Chiêm vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sáng quắc nhìn chằmchằm tôi, đây rõ ràng là vẻ mặt không thể thương lượng. “Đây là ý của lão giatử.”
Nhẹ cúi hạ tầm mắt, bàn tay không dấu vết nắm chặt lại. Tôi có lỗi với lão giatử, có lỗi với người nhà luôn một lòng đối đãi với tôi.
“Ai, biểu ca, ta đương nhiên là trở về, nơi này băng tuyết ngập trời lạnh chếtngười nha, cho dù huynh không nói, chờ xong việc ta cũng cùng huynh trở về, vảlại ta cũng rất nhớ ông ngoại và Thiên Thiên nha.” Tôi cười cợt nhã mà sáp lại,không đứng đắn, đương nhiên là tôi cũng không nói thật.
Tô Tử Chiêm nhìn tôi chăm chú, dường như đang phân tích xem lời nói củatôi làthật hay giả, sau một hồi hắn mới nói: “Hừ, mặc kệmuội có nói thật hay không thìta cũng sẽ không đểmuội ở lại.”
“Ai da biểu ca à, ta làm sao dám lừa gạt lão nhân gia huynh chứ!~~”Tôi chớpchớp mắt mấy cái, vừa vô tội lại chân thành tha thiết:“Biểu ca
”
“Đừng có mà ghê tởm như vậy.”
“Biểu ca
”Tôi dứt khoát ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc, “Biểu ca, huynh giúp tađi nha!
”
Tô Tử Chiêm đột nhiên tỉnh ngộ, đẩy cánh tay của tôi ra, nghiêm mặt nói:“Muộilà đang dụ ta mắc câu? Nói cho muội biết, không đồng ý là không đồng ý! Taquyết không để cho muội lấy mình làm mồi nhử!”
“Biểu ca!”Thanh âm của tôi lớn thêm vài phần, “Có khi nào ta xem nhẹ bản thânmình đâu? Ta là người như vậy sao? Hơn nữa, ta cũng sẽ không bắt huynh cùng ThuNguyệt, còn có tính mạng cả trăm người của Diêm điện làm mồi nhử, ta tự có cáchđối phó, biểu ca chẳng lẽhuynh không tin ta sao.” Thực lực của tôi khẳng địnhlà Tô Tử Chiêm biết, tôi để lại cho hắn cuốn ‘Kế sách dụng binh Ngọc quốc’chính là minh chứng tốt nhất. Điều quan trọng là, tôi biết hắn thân làm huynhtrưởng, sẽ không trơ mắt nhìn tôi lâm vào hiểm cảnh.
Một lúc lâu sau, Tô Tử Chiêm nhẹ thở dài, vô cùng bất đắc dĩ.
......
Huy động toàn lực quốc gia, ngự giá thân chinh, quyết chiến với Bắc U, lời thềthu phục đất đai đã mất, đây là trận chiến có ý nghĩa vô cùng trọng đại vớiLương quốc.
Mười ngày trước, một kế ‘vu hồi đánh bọc’, tôi ra lệnh Tề Tát dẫn hai vạn binhmã, hành quân trắng đêm, bao vây quân chủ lực của địch, tập kích bất ngờ quânđội từ sau lưng, tiêu diệt một vạn năm nghìn quân địch, đả thương ba vạn quânđịch. Sau khiđột kích, nhanh chóng rút lui.
Năm ngày trước, tôi lặp lại kế cũ, lệnh cho Khởi Tát dẫn hai vạn binh mã, hànhquân trắng đêm, tập kích đội hậu kì, khiến binh sĩ Kim quốc náo loạn, đả thươngvô số quân địch. Ngày ấy, trên nét mặt binh sĩ Lương quốc rốt cuộc đã thấy đượcnét tươi cười.
Ánh tịch dương như máu, nhiễm hồng nắng chiều nơi chân trời.
Xa xa đồi núi nhấp nhô, tuyết trắng bị ánh mặt trời nhiễm hồng, trông thật chóilọi.
Tôi dõi ánh mắt nhìn về phương xa, nơi trời và đất tiếp giáp nhau, sương khóilan tỏa, mờ mịt một mảnh, cùng tâm tình của người ta thật giống nhau.
“Chủ nhân, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ chủ nhân lên tiếng.”
Tôi quay lại nhìn Bính, khẽ gật đầu:“Đi thôi.” “Vâng.”
“Đứng lại.”
Không cần quay đầu tôi cũng biết là tên ngốc Đông Phương chưa chịu từ bỏ ý địnhkia. Không để ý tới hắn, tôi bước nhanh về phía trước, mà hắn cũng không ngăncản, chỉ lẳng lặng theo sát tôi.
Hắn luôn hiểu tôi, bất kể là có trí nhớ hay không, hắn luôn hiểu.
Hắn biết không thể ngăn cản tôi, trừ phi đem tôi trói lại, nếu như vậy thì hắnsẽ mất đi cơ hội thắng lợi cuối cùng, như vậy thì hắn chỉ có thấy được sự phẫnnộ trong mắt tôi.
Hắn không muốn như vậy, cho nên chỉ có thể đi theo tôi, không ngừng quấy rầytôi, kỳ vọng sẽ có lúc tôi thay đổi chủ ý.
Cái tốt của tên ngốc Đông Phương Cửu kia là, hắn vĩnh viễn sẽ không ép buộctôi, cho dù là vực sâu vạn trượng, giống như lúc ởPhượng Lạc sơn, hắn cũng chỉnắm chặt tay tôi, hoặc là cùng tôi nhảy xuống.
Đó mới chính là tên ngốc.
Tên ngốc ngốc đến đòi mạng.
.....
Trong Diêm điện, một trăm hai mươi bảy người mang mặt nạ ôm quyền quỳ trên mặtđất, ngẩng lên thấy tôi liền hô lên: “Bái kiến chủ nhân!”
Tôi nở nụcười đi đến trước mặt bọn họ, hơi hơi cúi người nhìn binh lính củatôi, phe cánh của tôi. Gió thổi tung vạt áo, thổi loạn tóc trên trán tôi.
Khoảnh khắc này, một trăm hai mươi bảy người quỳ trên mặt đất vĩnh viễn khôngquên, người phong hoa tuyệt đại kia chính là chủ nhân của bọn họ, chủ nhân đãban cho họ một sinh mệnh mới, mộtcơ hội và tương lai. Một người phong hoa tuyệtđại như vậy, hoàn toàn chưa trải qua chinh chiến lại có thể có loại khí thếkhiến cho kẻ khác sống chết vì mình.
“Sau nửa canh giờ, các ngươi sẽ tới một khe núi, binh lính chủ lực của Kim quốccũng sẽ xuất hiện ở đó, đừng hỏi ta bọn họ có bao nhiêu người, ta không thể trảlời các ngươi. Ta không cần các ngươi dùng hết bản lĩnh đã học để diệt hết bọnhọ, nhưng ta muốn tất cả binh lính Kim quốc không thể theo khe núi đó sống sót mà ra ngoài.” Phía dưới Diêmđiện, mọi người hưng phấn muốn ra trận, gương mặt như thanh phong minh nguyệtcủa Thượng Quan Lăng lại nhìn không ra một chút sát khí nói: “Nhưng mà, nếu aikhông cẩn thận để bị thương thì đừng quay trởlại Diêm điện, Diêm điện sẽ khônggiữ phế vật.”
“Tuân mệnh!” Một trăm hai mươi bảy người cao giọng hô to, nhưng không cách nàoche giấu ánh mắt phấn khích cùng khẩn trương.
.....
Thu Nguyệt giúp tôi mặc nhuyễn giáp vàng, lại khoác ngoại sam cho tôi, ánh mắtđẫm lệ nhìn tôi.
“Công chúa, nô tỳ trong lòng bất an... Hay là người không cần đi có đượckhông?”
Tôi nhìn côấy cười cười: “Thu Nguyệt, em cảm thấy ta sẽ lấy tính mạngbiểu ca ra đùa giỡn sao?”
Thu Nguyệt lắc đầu.
“Vậy được rồi.” Đưa tay lay lay trước ánh mắt đang ngây ra của Thu Nguyệt:“Mangmặc nạ vào, đi thôi.”
“Vâng.” Thu Nguyệt yên lặng theo tôi đi ra doanh trướng.
“Có thể không đi hay không?” Đông Phương Cửu chờ bên ngoài trướng rốt cuộc nhịnkhông được đưa tay ngăn cản tôi.
“Đông Phương Cửu, một trăm hai mươi bảy người của Diêm điện, cùng biểu ca,Bính, cả Thu Nguyệt, ta không thể buông bỏ dù chỉ một người, mà bọn họ đều giúpta đi làm mồi nhử, ngươi cảm thấy ta không có kế sách vẹn toàn mà có thể đưa họvào chỗ nguy hiểm sao?”
Đông Phương Cửu trầm mặc không lên tiếng.
“Ta phải đi đây, ngươi cũng chuẩn bị xuất phát đi.”
Trong nháy mắt, cánh tay tôi bị hắn nắm chặt.
Khóe môi nở nét cười khổ, bỗng dưng đau lòng.
Ngay sau đó, tôi quay người sang chỗ khác cười nói với hắn: “Tên ngốc, chúng tanhất định sẽ thắng lợi.” Cười đến sáng lạn như xuân.
Đông Phương Cửu thở dài, mắt lấp lánh ánh nước, thanh âm mềm nhẹ, giống nhưtiếng thủy tinh va chạm, chăm chú nhìn tôi thở dài, lời nói khiến kẻ khác tannát cõi lòng:“Lăng nhi, mọi việc phải lấy nàng làm trọng.”
Đi được rất xa, tôi mới ừ nhẹ một tiếng.
......
Sau nửa canh giờ.
Tố y kỵ binh, quốc sư lương quốc.
Áo giáp kim loại cưỡi trên lưng hắc mã, phía sau cờ vua lay động, giống nhưLương vương thân chinh.
Thực ra thì tôi cùng anh họ dẫn ba vạn tướng sĩ, lấy cờvua để ngụy trang làm mồi nhử, dụ chủ lực Kim quốc xuất trận, dụ địch tới chỗkhe núi nơi mọi người Diêm điện mai phục.
Cùng lúc đó, hoàng đế bệ hạ Đông Phương Cửu dẫn đội quân chủ lực còn lại xuất kích.
Đến được nơi khe núi mai phục thì ba vạn quân của tôi gần như đã không còn bao nhiêu.Kế dụ địch vốn nguyhiểm, kết quả như vậy cũng không phải là bất ngờ.Hơn nữa, khi lui quân, tôi đểphó tướng dẫn một vạn nhân mã đi trước hợp cùng Đông Phương Cửu, tôi và biểu cadẫn dư binh cản phía sau. Không vì cái gì khác, chỉ là không muốn chỉ vì theotôi làm mồi nhử mà binh lính phải hy sinh trên sa trường.
Trên chiến trường, tôi vì tránh không kịp, bị một mũi tên của quân địch sượtqua, thế mũi tên mạnh mẽ, đúng là hiếm thấy, tôi chỉ cảm thấy được bị ngườihung hăng xuất một chưởng vào cánh tay, dây cương buông lỏng, suýt nữa ngãngựa, may mà có anh họTử Chiêm ở bên cạnh, lập tức một tay giữ lấy tôi, một taykẹp lấy cây thương, một tiến một xoay một kiếm, tên quân lính bên Kim quốc cầmtên bắn tôi lúc nãy liền ngã ngựa.
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chương 179
Sách lược vẹn toàn, song quá khinh người
Mới vừa xoay đầu đã thấy biểu ca độc mồm mặt mày u ám nói:“Đây là kế dụ địchcủa muội? Sách lược vẹn toàn của muội đó hả? Muội định làm sao để ta, ThuNguyệt toàn thân thoát ra ngoài?!”
Tôi bị hắn vứt vào chỗ ẩn náu trong khe núi, trước mắt đây là nơi khá an toàn.
Tôi thật sự bị hắn ném lên mặt đất, bất đắc dĩ phải dùng tay chống đỡ thân mìnhloạng choạng đứng dậy từ dưới đất. Tôi phủi phủi bụi trên vạt áo, nhìn thấy cáitay trái bị trúng tên, máu tươi làm đỏ cả ống tay áo, đỏ thẫm trông mà kinhhãi.
“Bẩm báo chủ nhân...” Bính vội vàng chạy đến, lại trông thấy người anh họ độcmồm độc miệng đang trợn mắt trừng tôi, lời nói vừa ra tới miệng đã ngừng lại.
“Vô Ưu ngươi nói đi.” Tôi cười hì hì tiến lên vài bước, mắt nhìn trên ngườiBính.
“Bẩm chủ nhân, đúng như chủ nhân dự đoán, đại quân Kim quốc còn lại đều bịLương vương tiêu diệt, sau khi Hiên Viên đế biết đây là kế sách dụ địch của chủnhân cũng không dẫn quân quay về mà ngược lại vây quanh khe núi.”
“Tên chết tiệt Hiên Viên Tiêu này muốn bao vây tiêu diệt hết tất cả chúng ta!”Trong con ngươi xanh thẳm của Tô Tử Chiêm hiện lên những tia máu căm phẫn.
“Chỉ là vây quanh khe núi chứ không có tí động tĩnh gì sao?” Tôi hỏi.
“Bẩm chủ nhân, đúng vậy.”
Tôi gật gật đầu, sau đó chuyển mắt nhìn s ang anh họTử Chiêm, ‘bụp’ mộtcái quỳ rạp xuống đất, con ngươi xanh thẫm kia nháy mắt hiện lên vẻ đau thươngkhông đành lòng.
“Muội làm gì vậy! Mau đứng lên! Đường đường là công chúa một nước sao lại có thể tùy tiện quỳ xuống trước kẻ khác!”
Anh họ độc mồm độc miệng đưa tay túm tôi lên, nhưng động tác tiếp theo của talàm cho cánh tay của hắn sựng lại giữa không trung.
“Bang banh phanh...” Ba tiếng. Đầu tôi đập mạnh xuống mặt đất:“Biểu ca, thay tanói với ông ngoại một câu xin lỗi. Thượng Quan Lăng ta thực có lỗi với lão nhângia, thực xin lỗi...”
“Muội... muội định làm gì!?” Tô Tử Chiêm lên âm thầm cả kinh, hắn có dự cảm khôngtốt.
“Phía sau núi có đường tắt rời khỏi nơi này, trước đó ta đã phái Vô Ưu điềutra.” Không cần kẻ nào đỡ, tôi theo mặt đất đứng lên, vẫn tiêu sái như cũ màphủi đất dính trên vạt áo rớt xuống, hờ hững ra lệnh cho Bính: “Lăng Vô Ưu, bổncung ra lệnh cho ngươi cùng người của Diêm điện ngay lập tức hộ tống Hình bộthị lang trở về Lăng phủ.”
“Dạ, Vô Ưu tuân mệnh!”
“Cái gì!!!!”Anh họTử Chiêm một tay kéo vạt áo của tôi, quả nhiên là tức giậnkhông chịu nổi, “Thượng Quan Lăng muội — ta — ta hôm nay dù có tự mình bóp chếtmuội cũng tuyệt đối không để muội ở lại bị kẻ khác bắt giữ!”
“Ách.” Fuck, hắn thật muốn bóp chết tôi đó! “Tô đại nhân dừng tay!” Bính nhanhchóng ra
tay ngăn cản Tô Tử Chiêm, nhưng anh họTử Chiêm lúc này giống như một con sư tử phẫn nộ, một tay đã có thể đem công kíchcủa Bính đánh ngược trở lại.
Không khí đối với tôi ngày càng quý báu, trong đầu thiếu dưỡng khí dần chìm vàotối đen.
“A!” Vốn định đến để băng bó vết thương cho tôi nhưng khi nhìn thấy cảnh nàyThu Nguyệt nhất thời hồn vía lên mây la lên, “Thiếu gia! Mau thả công chúa ra!Đó là muội muội của ngài mà thiếu gia! Thiếu gia!”
Tô Tử Chiêm như bị sét đánh đột nhiên buông tay ra, sững sờ nhìn ThượngQuan Lăng, trong mắt đầy thấp thỏm lo âu.
“Khụ khụ khụ... khụ khụ...”Sau khi ho một trận mãnh liệt tôi mới có thể nóichuyện. Tôi cười ảm đạm với anh họ độc mồm độc miệng đang đờ ra của mình, xoayngười nhìn về phía Bính, yết hầu còn hơi đau đau, thanh âm khàn khàn:“Vô Ưu,người muốn chống lại lệnh củata à? Khụ khụ...”
“Tại sao?” Giọng nói Tô Tử Chiêm thay đổi, không biết vì sao có chút khàn khàn,không trong trẻo giống như ngày thường.
“Vì nếu không có biểu ca theo giúp, e rằng tên ngốcĐông Phương Cửu chết tiệtkiakhông đồng ý.” Không có biểu ca cùng tôi làm mồi nhử, Đông Phương Cửu trăm ngànlần sẽ không đồng ý kế dụ địch của tôi. Đúng là trò cười, tôi làm gì có cái gọilà kế sách vẹn toàn, lấy ít thắng nhiều cũng không phải là chênh lệch nhiều nhưvậy, ha hả, tôi chẳng qua chỉ sử dụng mồi câu để cúng tế mà thôi. Nếu tôi cùngbiểu ca theo lối tắt của khe núi mà trốn ra, tên Hiên Viên bị chọc giận kia chỉe là thật sự đem chúng tôi toàn bộ giết sạch, mà nếu như, tôi đoán, nếu như tôingoan ngoãn chịu trói, tên kia sẽ cho mọi người Diêm điện một cơ hội sống.
Thực ra đây cũng là đang đánh cuộc, đánh cược Hiên Viên Tiêu sẽ vì tôi mà mắtnhắm mắt mở.
Vào lúc này, một giây một khắc cũng vô cùng quý giá.
“Vô Ưu mang Tô đại nhân đi.” “Tuân mệnh——”
Tiếng khóc càng lúc càng nhỏ, là Thu Nguyệt. Tôi biết bọn họ đang cách tôi cànglúc càng xa, mà tôi cũng hy vọng họ đi xa hơn nữa, như vậy ngược lại làm lòngtôi càng bình tĩnh, vì tôi biết như thế bọn họ càng an toàn.
Tôi chậm rãi bước, đi qua bên cạnh những binh lính bên người dù bị trọng thươngnhưng cũng kiên quyết không chịu rút lui.
Bọn họ đều là tướng sĩ của Đông Phương Cửu, đều là quân nhân, bọn họ thề sốngchết để bảo vệ quốc gia của mình, dân chúng, lãnh thổ của mình, thề sống chếtnguyện trung thành với vị thần trong lòng mình, mà đứng đầu chính là hoàng đếbệ hạ– Đông Phương Cửu.
Nhìn bọn họ, tôi càng hiểu được ý nghĩa của chiến tranh, càng bị lòng hăng háithấm đẫm máu đào này khích lệ.
Những người này nhỏ bé không đáng kể sao? Đối với những người bề trên có lẽ lànhư thế thật.
Những người này đều là những vật hy sinh? Bất luận kẻ nào cũng đều biết rõ quyđịnh này.
Những người này ngay cả tên tôi còn không biết lại không do dự vì tôi mà vứt bỏcơ hội được sống hạnh phúc!
Những người này không có người thân sao? Không có vợ sao? Không có cha mẹ haycon cái sao? Những người này nếu có thể sống thì sẽ không giống như trong tiểuthuyết miêu tả những con người oanh oanh liệt liệt sao?
Vương hầu, tướng tá, há cứ phải là con dòng cháu giống, nhưng mà con người phảisống có hơi thở thì mới có cơ hội.
Mọi người sẽ vì những người chết đi mà khóc, vì người này là bạn chí thân củangười kia.
Mọi người sẽ tiếp tục được sống cuộc sống hạnh phúc, vì những việc đau khổ đókhông liên quan đến họ.
Khi một người vì bạn mà chết, bạn sẽ khổ sở đau lòng, đau lòng muốn chết.
Mà khi ngàn vạn người chết vì bạn, vậy bạn sẽ thế nào đây? Là chết lặng, hay làđiên cuồng?
Tôi bỗng khó mà tin rằng trên thế giới này có người không có huyết tính tồntại. Nếu có, vậy đưa hắn đến đây xem thử, cho hắn giẫm lên vùng đất máu tuyếthòa trộn, cho hắn đi một vòng qua những cái xác cụt chân cụt tay lẫn lộn, chohắn tận mắt chứng kiến những người này đều có hô hấp giống hắn nhưng chỉ mộtgiây tiếp theo đều là những thân thể cứng ngắc....
Tôi không thể để những người này chết ở đây được – đây là suy nghĩ duynhất quanh quẩn trong đầu tôi khi rời khỏi khe núi.
Bất luận thế nào đều không thể.
Đây không phải là hình tượng nhân vật chính thánh mẫu cái gì cả, chỉ là một conngười, một người trong thân thể còn có nửa điểm máu huyết lưu động đều sẽ làmnhư vậy thôi.
Không chút do dự, không còncon đường nào để chọn.
“Quốc sư không thể ra khe núi.”
Không biết người lính nào ở phía sau lưng tôi khàn giọng kêu to, bước chân củatôi cũng không vì vậy mà dừng lại chút xíu nào.
Mà trong lòng tôi vô cùng cảm kích.
Cảm kích sự tồn tại của những con người giống như tôi.
......
Áo giáp màu đen, áo choàng đỏ thẫm, ngồi trên lưng ngựa thẳng tắp màu đen,khuôn mặt lạnh lùng được mọi người vây quanh chính giữa, đôi mắt màu vàng nhưdiều hâu nhìn chăm chú vào tôi, sắc bén mà thâm thúy.
Hắn nên tức giận, hắn mắc phải kế sách dụ địch đáng hận của tôi, tổn thất quánghiêm trọng, sợ là lãnh thổ Kim quốc vừa được mở rộng chưa kịp vẽ lại bản đồthì đã mất đi rồi.
Tôi nhìn vào ánh mắt hắn, tặng hắn nụ cười nhẹ nhàng của mình: “Cái mạng maymắn duy nhất còn sống của quốc sưLương quốc bài kiến hoàng đế bệ hạ của Kimquốc.” Tôi khẽ cười, thắt lưng cũng thẳng tắp như hắn.
“Trói lại, mang đi!” Thanh âm trầm thấp của hắn ẩn hiện sự tức giận. Hắn kéođầu ngựa, nhanh chóng rời đi, không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi nhìn cái bóng quật cường của hắn, trong lòng thầm cảm ơn.
Cám ơn anh nguyện ý tin tưởng lời nói dối vụng về của tôi.
Tên lính ki a nghiêm chỉnh chấp hành, chân tay lanh lẹ đem trói tôi đặt trênlưng ngựa. Vết thương trên người bị xử lý khẩn cấp một chút, khiến tôi khôngđến mức chết vì mất máu.
Mọi người một đường trở về, cũng không có người dám đụng đến tôi. Tôi biết kỷluật quân đội của hắn rất nghiêm, không có mệnh lệnh của hắn, không người nàodùng hình phạt riêng với tôi, mà tiếp theo hắn muốn xử lý tôi thế nào, gần nhưai cũng biết.
Hai quân tác chiến, không có gì so với dùng thủ cấp tướng lãnh bên địch cúng tếcho chiến kì, càng làm tăng sĩ khí. Mà chức quan tướng lãnh địch càng cao, càngkích động lòng người. Nếu tướng lãnh địch làm bọn họ hận nghiến răng nghiếnlợi, thì việc tế cờ kia sẽ mang lại cảm giác vinh dự cùng cảm giác thắng lợilàm người ta cả đời cũng khó quên! Nếu tưởng tượng thêm một chút giết người nhưvậy có thể đả kích được tướng sĩ của địch, thì càng làm cho lòng người ngấtngây.
Mà tôi, bất hạnh thay lại vừa đủ thõa mãn những điều kiện này.
......
Hiên Viên Tiêu yên lặng dẫn binh lính trở lại doanh trại, nhìn thấy cửa doanhtrại bị đốt cùng ánh mắt kinh hồn chưa bình tĩnh của binh lính sợ hãi một lúc,hắn cuối cùng cũng hạ lệnh lui binh.
Không ham chiến, có tiến có lùi, hiểu rõ thực lực của mình, đúng là Hiên Viênđế.
Trận chiến hôm nay tổn thất thật nghiêm trọng, hậu phương lương thảo cũng vìtuyết rơi không ngừng nên cũng không thể đảm bảo. Hiên Viên Tiêu biết rõ nếutiếp tục đi xuống cũng không thể làm hắn ngóc đầu trở lại thực hiện kế hoạch mởrộng bản đồ ‘phục hồi đất bị mất’, việc này chỉ làm hắn mất ngày càng nhiều condân Kim quốc, mất đi ‘Thanh sơn’ mà hắn nghi ngờ có thể dựa dẫm.
Hắn biết rõ giữ lại ‘Thanh sơn’ rất quan trọng.
Đêm, đoàn người của Hiên Viên Tiêu từng bước hướng về phía bắc, tiến đến hướngCẩm Hân.
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Xem tiếp: Chương 85