41 “Có phải đang hối hận vì không có cho Kì tiên sinh đến đây không?” Ngưu Kiến Minh nhìn ra tâm tư của Diêu Nhật Hiên, mỉm cười,“Căn cứ theo độ lớn nhỏ, đại khái mang thai đã sắp hai tháng, nhỏ hơn cục cưng nhà anh một chút, chắc là thời gian sinh chỉ chậm hơn khoảng một tháng là cùng.
42 Kì An Tu bất an đương nhiên Diêu Nhật Hiên không thể không nhận ra, đợi đến khi hai người lên xe, cậu siết chặt tay Kì An Tu,“Em…… em không ngốc như vậy đâu, em sẽ cố gắng hết sức!”
An Tu vĩ đại như thế, cậu cũng cần đuổi kịp bước chân hắn, không phải sao?
Kì An Tu dừng xe lại, hai tay giữ lấy mặt cậu, “Đứa ngốc, không phải anh lo lắng em không tốt, là lo lắng em quá tốt đó! Trên thế giới này người vĩ đại hơn anh thật sự là rất nhiều, vạn nhất ngày nào đó em gặp gỡ người khác, liền thấy anh chướng mắt thì sao? Nếu có thể, anh thật muốn thu nhỏ em lại, giấu ở trong bóp, không cho bất kì ai nhìn thấy, anh mới thực sự cảm thấy hoàn toàn yên tâm!”.
43 Đối với giọng mỉa mai của Cốc Duyên Tiệp, Diêu Nhật Hiên mới đầu chưa kịp phản ứng, sửng sốt một chút, thật thà đáp,“Khi chúng tôi ở bên nhau, đâu có nói những chuyện đó.
44 Tiễn lão ba và Diêu Nhật Hiên rồi, Kì An Tu quay đầu đi tìm Cốc Duyên Tiệp.
Mẹ nó! Thật sự rất quá đáng, ở trước mặt nhiều người như vậy mà dám khi dễ Tiểu Hiên của hắn, coi lão công hắn đây là người chết à?
Không ít thanh niên còn chưa đi về, đang thương lượng xem nên đi đâu chơi tiếp, thấy Kì An Tu hùng hổ quay trở lại, tất cả đều rất kinh ngạc.
45 “Em thực không ngoan nga!” Một đôi mắt heo mị mị cao thấp đánh giá Diêu Nhật Hiên, “Bất quá như vậy cũng tốt, có phải tắm rửa sạch sẽ chờ anh về không?”
“Không…… không phải!” Diêu Nhật Hiên lắp bắp tìm cớ từ chối, “Em…… anh…… hôm nay đều mệt chết đi, anh đi tắm rửa, chúng ta sớm nghỉ ngơi một chút đi!”
“Làm xong hẵng tắm! Ngày mai không đi làm mà!” Kì An Tu dùng tốc độ thay quần áo của người mẫu nhanh chóng cởi áo khoác, ném cà vạt xuống, cởi bỏ dây lưng, cả quần cũng bỏ luôn.
46 Một phút, hai phút, mười phút……
Diêu Nhật Hiên nhìn Kì An Tu lõa thể, cầm tờ giấy chẩn đoán ngây ngốc đứng ở nơi đó.
Được rồi! Tuy rằng dáng người của anh tốt lắm, thể lực cũng không sai, nhưng mà không cần hơn nửa đêm bày ra một bộ ngây ra như phỗng học theo tượng điêu khắc La Mã như vậy chứ?
Đứng chết điếng như vậy, vẫn là……dọa người !
Diêu Nhật Hiên quấn chăn, cắn cắn ngón tay, khiếp sợ cẩn thận hỏi,“An Tu…… anh…… anh không lạnh sao? Anh nói một câu được không?”
Kì An Tu giống như robot chuyển động cứng ngắc, chậm rãi, chậm rãi đem ánh mắt chuyển qua trên người cậu.
47 Ta gặp chút rắc rối, ta để An An gọi Hiên Hiên là ba ba rùi, nhưng lại để cho heo tự xưng với con là ba ba mà lại gọi Hiên Hiên là cha thì loạn, vì vậy ta sửa lại chương 46 cho đồng nhất nha, heo là cha, còn Hiên Hiên là ba.
48 Diêu Nhật Hiên cảm thấy rất là bất khả tư nghị, sao lại gặp được cái nhà này?
Người bình thường biết người khác là song tính nhân không phải đều sẽ cảm thấy khinh bỉ, chán ghét thậm chí ghê tởm sao? Bọn họ sao có thể nhanh chóng tiếp nhận cậu lẫn cục cưng? Bác Kì cư nhiên còn xuất ra rượu đỏ quý báu cất giữ nhiều năm bốn phía chúc mừng, đùng là quá điên khùng!
Thật vất vả đợi đến khi già trẻ bốn người ầm ĩ đủ mới bắt đầu công việc chính sự.
49 Nửa nằm trên chiếc giường mềm mại thoải mái, Diêu Nhật Hiên siết chặt góc chăn, không biết nên nói thế nào,“An Tu, An An nó…… nó kỳ thật…… kỳ thật là con của em.
50 Nghe chuyện cũ của Diêu Nhật Hiên, Kì An Tu nhìn cậu, ánh mắt trở nên rất kỳ quái. Giống như tên ăn mày nghèo rớt mồng tơi nhìn viên ngọc quý tỏa ánh sáng lấp lánh trong tủ kính, ký cảm thấy mình không xứng có được, lại nhịn không được mà lén lút nhìn.
51 Diêu Nhật Hiên suốt cả đêm ngủ chập chờn không yên. Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy, bên người lại thiếu đi một người luôn nở nụ cười hạnh phúc nói sớm an với cậu.
52 Kì An Tu sau khi lái xe rời nhà, quẹo vào một góc ngã tư đường vắng vẻ, gục trên tay lái một lúc lâu, khi nâng hai tròng mắt lên, bên trong đã ướt át đỏ bừng một mảnh.
53 Kì An Tu ngất trong nghĩa trang, di động không thể nghe được, mà không có bất luận kẻ nào biết hắn đi đâu. Ở nhà, Diêu Nhật Hiên không liên lạc được với hắn không thể không nảy sinh suy nghĩ tiêu cực.
54 Kì An Tu nằm mộng, hắn mơ thấy mẹ.
“An Tu! An Tu!”
“Mẹ……” Nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của mẹ, Kì An Tu ở trong mộng khóc không thành tiếng, “Con đã sai rồi!”
Kì lão mẹ ôn nhu khẽ xoa đầu đứa con, “Mẹ đã biết cả rồi, An Tu không phải cố ý, đúng không?”
Kì An Tu liều mạng gật đầu, lại liều mạng lắc đầu, “Nhưng mà…… con đã làm sai!”
“An Tu, con có nhớ mẹ từng dạy con thế nào không? Phạm phải sai lầm đừng lo lắng, chỉ cần không phải con cố ý, cố gắng sửa sai là được rồi.
55 Đọc mảnh giấy Diêu Nhật Hiên để lại, đôi mắt Kì An Tu lại đỏ hoe, cả người thất hồn lạc phách, gương mặt trắng bệch lảo đảo chạy ra bên ngoài, như con thú bị thương rống lớn,“Tiểu Hiên! An An! Hai người đang ở đâu?”
“Anh! Anh bình tĩnh lại đi!” Kì An Na lao đến giữ chặt hắn, lớn tiếng gọi thần trí hắn quay về,“Anh về phòng xem họ có để lại thứ gì đó không, biết đâu có thể đoán được hướng đi của họ! Nếu không anh định đi đâu mà tìm?”.
56 Cuối cùng thân ảnh nho nhỏ của Diêu Bình An cũng xuất hiện trong tầm mắt, Kì An Tu mới đỡ lo lắng một ít.
“An An! An An đừng khóc! Cha đến đây!” Hắn hoàn toàn không nhìn xe cộ chạy như thoi đưa trên đường, chỉ nghĩ đến việc phải nhanh chóng đến chỗ con!
“Két ──” Tiếng phanh xe chói tai bỗng nhiên vang lên, lái xe tức giận mắng,“Mày không muốn sống à!”.
57 Một tuần sau.
Một lần nữa trở lại căn phòng rộng rãi quen thuộc, Diêu Nhật Hiên rất là thỏa mãn, nhìn ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, trong lòng liền ngứa ngáy,“An Tu, em muốn ra vườn đi dạo một chút, phơi nắng nha!”.
58 Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Bình An đỏ bừng, giơ nắm tay nhỏ xíu dùng sức đấm Kì An Tu, quay đầu chạy ra ngoài.
“An An!”.
Kì An Tu muốn đuổi theo, lại bị Kì Dân Hạo ngăn cản,“Ba đi cho! Đứa bé này nhất thời khó tiếp nhận, con đi sẽ còn tệ hơn!”
Không thấy được cảnh trong tưởng tượng, thiên hạ thái bình cũng không sai.
59 Diêu Nhật Hiên chưa từng nghĩ đến, mình có thể có được một hôn lễ long trọng như vậy.
Khi cậu phủ một thân lễ phục đuôi én trắng như tuyết ngồi lên xe ngựa ── chú ý! Đây là xe ngựa thật sự, cỗ xe cổ điển xa hoa được bốn chú ngựa cao to kéo, như hoàng tử trong truyện cổ tích từ khách sạn một đường đi thẳng đến giáo đường cổ kính, Diêu Nhật Hiên quả thực sợ ngây người.
60 Ôi dộ ôi, cái tựa đề, bụng tôi=))
———————-
Diêu Nhật Hiên ngủ trưa no đủ, nhàm chán ngồi xoa xoa cái bụng đã vượt mặt, hai chân gác lên trên bàn trà, một bên lật xem album, một bên cảm khái An Na tiểu thư ở mấy tháng trước, theo sát bọn họ tổ chức hôn lễ nhanh như chớp.