21 “Anh…… anh định đi đâu vậy?”
“Vào nhà a!” Kì An Tu làm vẻ mặt đương nhiên.
“Nhà anh ở đây?”.
“Nhà chúng ta không ở đây sao?”
Diêu Nhật Hiên cuối cùng hiểu được, mặt đỏ bừng, “Không…… Không được!”.
22 Kì An Tu tựa vào bên giường, lấy ra một quyển sách đồng thoại, đem Tiểu An An ôm vào trước ngực, kể chuyện cổ tích cho bé nghe.
Ánh đèn màu da cam ấm áp rọi xuống người hắn, khiến cho khuôn mặt anh tuấn kia càng thêm nét mị hoặc, giọng nói trầm trầm tràn ngập từ tính, Diêu Nhật Hiên đứng bên cửa nhìn lén, hoảng hốt nhìn hết thảy, có một loại cảm giác đẹp đến phi tự nhiên, dường như đang ở trong mộng, làm cho người ta không tự chủ được mà trầm mê.
23 Khi Kì An Na thấy ba người mặc đồ giống hệt nhau xuất hiện trước mặt nàng, lập tức kích động,“Mau mau mau! Đứng lại đi, em muốn chụp ảnh cả ba người!”
Kì An Tu nhíu mày, tiến lên định giật lấy máy chụp hình, “Đang ở ngoài đường, chụp cái gì mà chụp.
24 Diêu Nhật Hiên liền mở to mắt, con sâu ngủ nhất thời chạy mất tiêu, hắn đang nói cái gì? Ngủ với hắn? Vậy không phải dê tự chui vào miệng cọp sao? Nhưng không đợi cậu kịp phản ứng, đã bị tên kia đẩy mạnh xuống giường.
25 “Có ai thích người cái kiểu như anh chứ?” Diêu Nhật Hiên căm giận rít lên,“Gặp mặt thì không phải sờ mó tôi thì là…… làm chuyện đó!”
Ân? Kì An Tu như trong đầm lầy vớ được cành cây cứu mạng, ý tứ này không phải hoàn toàn ghét mình a?
“Vậy em nói cho anh biết, anh phải làm sao?”
Này…… Diêu Nhật Hiên cũng không biết, cậu chưa từng trải qua chuyện tình yêu, nhưng có thể cảm nhận được,“Như hôm nay chẳng phải rất tốt sao.
26 Kì An Tu vừa ngậm lấy cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn, toàn thân liền lập tức hưng phấn lên, nhất là nhị đệ không thành thật, trực tiếp liền cọ xát lên hạ thể Diêu Nhật Hiên, liền chỉ có một ý niệm trong đầu, nó muốn đi vào!
Thời điểm chưa tới! Nhịn xuống một chút đừng nháo! Kì An Tu khó khăn hạ chỉ lệnh cho hạ thân không an phận.
27 Diêu Nhật Hiên mệt mỏi đến mở mắt cũng không nổi, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được mình đang nằm ở một nơi khô ráo mềm mại.
Là giường a! Cuối cùng cũng có thể ngủ, cậu mơ mơ hồ hồ nghĩ, định vươn tay kéo chăn, lại ôm được một khối thân thể ấm áp.
28 Diêu Nhật Hiên chỉ cảm thấy mình bị hành hạ cả đêm, bị người lật lên, lật xuống, ép cậu đến xương cốt toàn thân như muốn vỡ tan. Cuối cùng, trong đầu hoàn toàn chỉ còn là bóng đêm, mất đi ý thức.
29 Trong lòng Kì An Tu rất là nghi hoặc, Tiểu Bình An là vì hôn nhân tan vỡ của cha mẹ mà bất an sao? Vì cái gì lại bất an đến thế? Sau này nhất định phải hảo hảo nói chuyện với Diêu Nhật Hiên.
30 Cái gì…… Cái gì! Diêu Nhật Hiên trợn tròn mắt, “Hắn thật sự đem chúng ta dọn qua đây?”
“Đúng vậy!” Diêu Bình An nhất nhất chỉ cho cậu xem, “Gian phòng này chú nói là bố trí riêng cho con, mấy thứ này cũng là mua cho con, thật tuyệt quá ha? Bất quá, đồ đạc trong nhà chúng ta con cũng có mang qua đây.
31 Thấy Diêu Nhật Hiên sợ hãi như thế, Kì An Tu lại không đành lòng, chỉ có thể mềm giọng hỏi, “Rốt cuộc em có chỗ nào khó xử? Không tiện nói sao?”
“Tôi…… tôi……” Diêu Nhật Hiên ngập ngừng, cúi đầu, bộ dáng như vừa gây nên tội lỗi gì.
32 Đáng chết! Mắt Kì An Tu đỏ ngầu, nửa phẫn nộ nửa đau lòng. Đừng nói là trẻ con, ngay cả một người lớn sống trong hoàn cảnh như vậy, không có khả năng không thay đổi tính cách!
Diêu Nhật Hiên có thể đơn thuần như thế, là bởi vì trước năm cậu mười lăm tuổi vẫn có một gia đình hạnh phúc ấm áp, cho nên tin tưởng vào phần thiện lương của con người.
33 Dỗ Tiểu Bình An ngủ rồi, Kì An Tu mới tính đã sắp xong vai người cha hoàn hảo, đã đến lúc sắm vai tình nhân lúc đêm khuya rồi.
“Không cần náo loạn!” Diêu Nhật Hiên mặt đỏ hồng đem móng vuốt heo trên người đẩy ra.
34 “Thứ sáu tuần này?” Kì An Tu nghe Diêu Nhật Hiên nói xong, mặt lộ vẻ khó xử,“ Khối đất mới giải phóng trong khu quy hoạch kia sắp mở thầu, hôm nay anh vừa mới cùng vài lãnh đạo của mấy ngành tương quan đàm phán, từ mai trở đi, mọi người chuẩn bị tinh thần để quyết chiến, bao gồm cả anh cũng phải hủy bỏ thời gian nghỉ ngơi.
35 Vì ta thích cho nên giữ nguyên hai từ “lão công”, “lão bà” nhá>
————————————–
Kì An Tu hôm nay uống rất nhiều.
Không có cách nào khác, ai kêu điện thoại của hắn cứ liên tiếp gọi đến.
36 Bóng đêm thăm thẳm, dục vọng dễ dàng bị khiêu khích, mê hoặc trứ mọi người sa đọa trong bóng tối.
Kì An Tu hoàn toàn quên mất mọi thứ bị dụ dỗ luân hãm, nhưng dù cho ánh mắt bị che khuất, thân thể vẫn chưa hoàn toàn biến mất đi bản năng, hương vị này, khắp thân thể đều đang nhắc nhở hắn đây là thứ xa lạ hoàn toàn.
37 Kì An Tu dùng cái đầu một nửa thanh tỉnh một nửa say rượu của heo nhanh chóng suy nghĩ, Hiên Hiên hỏi hắn như vậy rốt cuộc là có ý gì chứ? Hắn chợt nghĩ ra, “Chẳng lẽ em cảm thấy anh đối với An An không tốt sao ?”
“Không phải! Anh rất tốt với An An! Nhưng mà…… anh, anh có từng…… có từng nghĩ tới chuyện có một đứa con ruột thịt?” Diêu Nhật Hiên không có dũng khí nói thẳng ra chân tướng, đành thay đổi cách hỏi.
38 Một tay ôm Diêu Nhật Hiên đang nửa tỉnh nửa mơ, một tay bế Diêu Bình An, Kì An Tu tha cả nhà về nhà họ Kì.
Vừa đẩy cửa đã bắt đầu ồn ào, “Lão ba! Bánh bao được chưa? Sắp chết đói rồi!”
Kì Dân Hạo hai tay dính đầy bột mì liếc thằng con một cái,“Chết đói còn lớn giọng như thế? Không cho mày ăn!” Ngược lại nhìn bé con cười tủm tỉm, “An An đi rửa tay đi, ông đã hấp bánh cho con rồi!”.
39 Nghe Diêu Bình An nói tấm ảnh đầy tháng của mình với Kì An Tu giống nhau như đúc, Kì An Na chợt cười xấu xa hỏi, “Anh trai yêu quý, đừng nói An An là con ruột của anh nhé?”
“Sao có khả năng!” Cha con Kì gia trăm miệng một lời phủ nhận.
40 Sáng sớm hôm sau, thừa dịp Kì An Tu mang Tiểu Bình An đi chạy bộ, Diêu Nhật Hiên miễn cưỡng dậy sớm, lấy que thử thai hôm trước, trốn trong toilet kiểm tra.