21
Posted by Tiểu Ma Bạc Hà
Mặc dù chỉ là một đám côn đồ nhưng nơi ra tay chúng cũng phải chọn lựa trước, đó là con đường khi đi giám sát công trình Đông phải đi qua, bởi vì chưa có người khai phá, đây chỉ là đường mòn tạm thời, tình hình giao thông không chỉ khó khăn mà chúng còn cố tình chọn một nơi hoang vắng.
22 Vết thương trên lưng Đông vừa dài vừa sâu, may mắn là lực đao không lớn, không làm ảnh hưởng đến nội tạng, cũng không cắt phải động mạch nhưng vẫn rất nghiêm trọng, Cẩm dùng sức ấn xuống để cầm máu miệng vết thương, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Đông, cậu chau mày, nhắm chặt mắt, hàng mi run rẩy, anh nghĩ miệng vết thương hẳn là rất đau, anh đau lòng, trong đầu đã mắng Tự Phương trăm ngàn lần.
23
Khi đến nơi Đông được bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu không bao lâu thì Tự Phương và Kính Ngôn cũng chạy tới.
“Vết thương của Chủ tịch nghiêm trọng lắm sao?” Tự Phương túm Cẩm hỏi.
24
Đông bên này vừa bình tĩnh lại thì lòng Cẩm lại trở nên mất bình tĩnh, anh cắn răng nhịn nhưng vẫn không nhịn được, bật thốt lên hỏi: “Em yêu Tự Phương phải không?”
Đông giương mắt lên nhìn Cẩm, không hề có vẻ kinh ngạc khi bị hiểu lầm, cũng không có tức giận khi bị người khác nhìn thấu tâm sự, vẫn bình tĩnh như cũ: “Yêu? Tôi không hiểu được, tôi chỉ biết từ trước đến nay chỉ có một mình anh ta tốt với tôi.
25 Ông chủ không thích một người không cần bất kì lí do gì, Đông nói như thế rõ ràng là đang vòng vo chỉ trích Tự Phương không làm tròn bổn phận, so với bị xử phạt thì cách làm này còn khiến hắn khó chịu hơn.
26 Ban đầu anh không để Tùng Phương bảo hộ hoàn toàn vì muốn cho Đông một chút bài học kinh nghiệm, cho dù cậu có chịu một vài vết thương cũng không sao.
27 Cẩm nhịn cười dẹp những thứ trên bàn nhưng lại không cất bàn đi, dùng khăn lau sạch rồi ngồi bên giường nhẹ nhàng nói: “Đã ngủ mấy ngày mà bây giờ còn muốn ngủ, nếu ngại ngồi mệt thì lấy tay chống lên bàn, chúng ta nói chuyện đi! Tiện thể bồi dưỡng tinh thần.
28
Trong văn phòng, Đông chăm chú lật tài liệu thì Tự Phương đưa báo cáo đến.
Cậu không cho Tự Phương ra ngoài, Tự Phương thuận tiện đứng bên cạnh chờ.
29
Posted by Tiểu Ma Bạc Hà
Đông cực kì không thích đến nơi này, nhưng không thể không đến. Đúng ra cậu chỉ cần chịu đựng, mỗi tháng đến một lần nhưng bây giờ vì vết thương trên lưng mà hai tuần phải đến một lần.
30
Đông nhận lấy, nhíu mày: “Hai viên? Hình như tôi uống theo lời ông nói thì tác dụng không đủ. ”
“Lượng thuốc không thể nhiều hơn được nữa, cậu cũng biết thuốc này dùng để khống chế độc trong người và giảm đau, nói trắng ra chính là một loại độc khác, uống nhiều hơn không có lợi cho cậu.
31
“Phần không quan trọng? Vậy được rồi. ” Đông hơi mím môi tạo ra một độ cong khó hiểu: “Vậy thì cái gọi là tương lai rộng mở của các người đâu? Bản kế hoạch này hoàn toàn không có dã tâm mở rộng ra nước ngoài, phải chờ tới khi toàn bộ Nhật Bản đâu đâu cũng là tập đoàn xuyên quốc gia thì nhà Bạch Xuyên mới bước một chân vào hay sao?”
“Nền tảng của chúng ta chưa đủ, cũng không tìm được cơ hội thích hợp.
32 Mà thái độ nhẫn nhục chịu đựng này của Kính Ngôn khiến Đông càng ra sức chèn ép, mọi chuyện đều hoàn toàn không kiêng dè Tự Phương, có khi còn ra chỉ thị cho Tự Phương thực hiện.
33 “Ừ. ” Đông lên tiếng, có lẽ là tâm trạng thật sự rất tốt nên hiếm khi cậu nói nhiều hơn bình thường: “Cảm giác mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay đúng là không tệ.
34
Hai người yên lặng nằm một lát, đột nhiên Đông gọi một tiếng: “Cẩm…”
“Uhm?”
“E là anh phải đi tìm một bia đỡ đạn khác. ” Đông bình tĩnh nói.
35 Hội nghị ban quản trị đều nằm trong lòng bàn tay Đông, kể cả chuyện Bạch Xuyên Kính Ngôn dùng lợi thế về cổ phần đánh bại cậu, lấy được vị trí chủ tịch.
36 Đông gật đầu, tiếp tục nói: “Trong tập đoàn có vài thế lực không thể khống chế, cha cậu không thể làm gì, cũng không muốn cậu vừa nhậm chức đã đắc tội với người khác nên mượn tay tôi làm chuyện xấu đến quét dọn trở ngại.
37
“Nếu đã tỉnh rồi thì mở mắt đi!” Giọng nói ấm áp, trong trẻo mang chút ý trêu tức.
Thật là… Một giọng nói quen thuộc… Đông mở mắt, đúng là hoàn cảnh cực kì quen thuộc.
38 Tuy là quy mô của tập đoàn Bạch Xuyên không nhỏ nhưng so với Hội Tam Hoàng thì vẫn kém một chút nên làm sao có thể chịu nổi sự đối phó nghiêm túc của Hội Tam Hoàng.
39
“Mẹ câu không hề chết. ” Tự Phương nói.
“Vì nhà Bạch Xuyên, đúng là bao nhiêu lời lừa dối anh cũng nói ra. ” Giọng Đông lại lạnh hơn: “Tôi tận mắt nhìn ấy bà ấy… Rời khỏi…”
“Khi đó cậu còn nhỏ, thật sự có thể xác định bà ấy đã chết mà không phải là bị choáng hay vì nguyên nhân khác?”
Đông không khỏi có chút dao động, mím môi không nói gì.
40
Để báo qua một bên, nhìn chằm chằm Đông một lúc lâu Cẩm mới đột nhiên hỏi: “Hai ngày nay tâm trạng em không tốt sao?”
Đông giương mắt nhìn Cẩm một lát, không đáp lại.