41 “Vậy thì bây giờ tôi sẽ dạy cho anh thêm một vài quy tắc. ” Đông xoay người đứng lên, đang muốn dạy bảo anh một chút nhưng nhìn thấy bộ dạng Cẩm lại không nhịn được bật cười.
42
Khi Đông hoàn toàn tỉnh táo đã là mười này sau. Nhận được điện thoại của tiểu Mộ, Cẩm chưa kịp giải quyết công việc đã vội vàng chạy về nhà.
Chắc là vừa tắm xong, cả người cậu nhẹ nhàng khoan khoái ngồi tựa vào đầu giường, tuy là vẫn còn mệt mỏi nhưng tinh thần đã tốt lên rất nhiều.
43
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Beta: Yue Yue
Tất cả thất vọng, mất mát, không vui đều hóa thành một câu nhàn nhạt: “Tôi biết rồi.
44
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Beta: Yue Yue
Mỗi ngày dần một nóng lên, tiểu Mộ nói không nên để Đông nằm trong phòng, nửa dụ dỗ nửa đe dọa kéo Đông ra mảnh rừng cậu thích nhất.
45
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Beta: Yue Yue
Cẩm nhận ra tinh thần của Đông rất tốt, tuy không rõ lắm, cũng không phải đột nhiên như thế nhưng đôi mắt đã dần xuất hiện vẻ tức giận.
46
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Beta: Yue Yue
Cẩm thật lòng nói: “Đối với em, tôi không có nửa phần luyến tiếc. ”
Lúc này Đông đã đứng dậy, nghe thấy anh nói như thế không nhịn được ngoái đầu lại.
47
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
“Làm gì có chuyện dễ dàng như thế!” Cuối cùng Cẩm cũng lên tiếng, vẫn không hề có chút tình cảm nào: “Đông đâu? Tôi hỏi cô Đông đang ở đâu?”
“Anh ta đi rồi.
48
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Cẩm cảm thấy lửa trong ngực anh lan ra toàn thân, trong đầu ‘oanh’ một tiếng, không nói gì nữa thuận tay bắt lấy dây thắt lưng trên giường, hung hăng đánh lên người Đông.
49
Edit by Tiểu Ma Bạc Hà
Cẩm ngồi trên ghế nhìn vẻ mặt cậu khi ngủ, anh khẽ thờ dài: “Em biết không? Lần này em đã tổn thương tôi rất nhiều…”
Anh đốt một điếu rồi lại một điếu thuốc, thẳng đến khi ánh nắng chiếu sáng rực rỡ, điếu thuốc cuối cùng trên tay Cẩm mới bị dập tắt.
50
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
“Con mèo kia theo em năm năm, giống như người thân của em vậy, cứ như thế bị đuổi đi…” Ánh mắt Chức Hương hồng hồng, không hề có ý định bỏ qua dễ dàng.
51
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Cách một ngày thì mèo của Chức Hương đã được tìm về. Rốt cuộc vẫn là mèo nhà, dù có chạy cũng không chạy xa, núp ở một góc cách nhà không xa run rẩy đến đáng thương.
52
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Đông đứng một bên thờ ơ nhìn… A, thật là không khéo, cánh tay Nhã Ngạn đụng trúng hòn non bộ trong vườn, hẳn đã bị gãy xương…
=========Phân cách đây============
Cẩm xoa trán, hỏi: “Chuyện này là thế nào?”
“Tôi bị Chiêu Tài làm vướng chân, kết quả là không cẩn thận đụng vào Nhã Ngạn thiếu gia…” Đông cụp mắt, vẻ mặt hối lỗi: “Lại không biết tại sao Nhã Ngạn thiếu gia lại đúng lúc đứng ở đó, chắc là đang muốn ôm mèo của Chức Hương tiểu thư về!”
“Cậu tìm được mèo sao lại không đưa đến chỗ của Chức Hương?” Giọng Cẩm có chút oán trách.
53
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Anh chỉ nói sẽ chăm sóc, lại không hứa hẹn điều gì. Câu Chức Hương muốn nghe hoàn toàn không phải câu này, cô ta dùng ánh mắt u oán nhìn Cẩm chăm chú.
54
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Cẩm nói rất chậm, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vẻ mặt Đông, một chút thay đổi cũng không bỏ qua. Anh nhìn thấy đôi mắt sáng ngời kia co lại thật nhanh, sau đó phóng lớn lên…
Thật ra Cẩm cũng không biết địa chỉ kia có ý nghĩa gì với Đông, anh chỉ đánh cược một lần thôi, xem ra anh cần phải cho người đi điều tra.
55
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
“Chuyện này tất nhiên không có gì lớn, nhưng không chỉ là lười biếng thôi mà tính tình cũng bắt đầu thay đổi, tính tình thay đổi, tật xấu cũng thay nhau đến.
56
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Lúc Chiêu Tài và Tiến Bảo tỉnh giấc thì chỗ ở của bọn nó đã được chuyển đi, Điền Thôn dẫn Đông và hai con mèo đến nhà chính quen thuộc, thật ra là rất quen thuộc vì đó là nơi cậu từng ở một thời gian dài, làm sao không quen cho được.
57
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Vậy nên những yêu cầu bất ngờ về món ăn này của Cẩm rõ ràng đều vì Đông, đáng tiếc tác dụng không lớn, người ốm yếu thì vẫn tiếp tục ốm yếu.
58
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Thời tiết vẫn tiếp tục oi bức, hôm nay lại nóng hơn hôm trước, mưa không chịu rơi xuống khiến tâm trạng của con người ta cũng nóng lên.
59
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Nghĩ đến đây, Đông theo bản năng giơ tay hất đổ chén trà của Chức Hương… Cái chén rơi xuống phát ra âm thanh ‘leng keng’…
“Tại sao lại làm đổ chén trà của tôi?” Chức Hương thờ ơ hỏi: “Anh đã yêu Cẩm đúng không? Anh không nỡ giết đứa con của anh ấy có đúng không?”
Ngây ngốc nhìn tay mình bị nước trà làm phỏng… Đông hoàn toàn không có cách nào trả lời…
Chức Hương cười lên: “Đáng tiếc là chậm rồi, tôi đã uống thuốc trước khi anh đến.
60
Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Nhã Ngạn nhìn thấy Cẩm đến liền vội vàng bước tới, nước mắt rơi xuống, cậu ta bắt đầu bi thương oán hận: “Cẩm, Đông muốn giết đứa nhỏ của anh nên hãm hại chị, không biết đứa nhỏ có giữ lại được không…”
Cẩm vừa đến gần thì tầm mắt anh đã nhanh chóng dừng lại trên người Đông, lòng anh gấp đến đòi mạng thì làm sao nghe được nửa câu vô nghĩa mà Nhã Ngạn đang nói.