41 Đường Vân Linh quay mặt về phía Tống Kỳ Đông, mà Tô Ngưng lại quay lưng về phía hắn, nên Tống Kỳ Đông vừa tới, Đường Vân Linh là người đầu tiên nhìn thấy hắn.
42 Sự việc Tống Kỳ Đông cùng Đường Vân Linh đồng thời ngã lầu rất nhanh truyền ra ngoài, Tống Minh Tường cùng Thẩm Ngọc Bích vừa nhận được tin tức, cũng lập tức đi tới bệnh viện.
43 - Bác gái, mời ngồi.
Tô Ngưng chống đỡ thân thể đang yếu muốn từ trên giường bước xuống, có điều vừa mới dùng sức đứng dậy, một trận choáng váng đột nhiên kéo tới, cả người cô lại ngã trở lại giường.
44 - Hai người muốn làm gì tôi?
Nhìn thấy Tống Trí Viễn xuất hiện, Đường Vân Linh rốt cục cũng lộ ra tia hoảng sợ.
Tô Ngưng híp mắt, vênh váo tự đắc nhìn xuống Đường Vân Linh, châm biếm lên tiếng:
- Cô cũng biết sợ sao? Lúc cô bức chết ba tôi, sao không có chút nào biết sợ vậy?
- Cô…
Đường Vân Linh cắn răng.
45 Từ ngày Tô Ngưng rời đi, Tống Kỳ Đông như biến thành con người khác, trầm lặng ở trong thế giới của chính mình, cho dù có người nói chuyện với hắn, hắn cũng bỏ mặc.
46 - Tiểu Du, không cần đi! Đừng rời xa anh mà!
- Tiểu Du, anh yêu em. Anh yêu em… Anh xin lỗi vì đã từng làm thương tổn em, nhưng mà hiện tại, anh thật sự yêu em! Anh yêu em, kỳ thực vẫn luôn yêu em!
- Tiểu Du, em có nghe thấy không?
Từng tiếng nói thâm tình vang lên, vang vọng trong sân bay.
47 Tô Du cảm giác mình đã ngủ một giấc thật dài, vẫn còn trong sương mù đen kịt, thật vất vả mới tỉnh táo lại, vừa mới động đậy một bên thân, phía sau liền truyền đến một luồng ấm áp.
48 Bắt đầu từ khi mười tám tuổi, Tống Trí Viễn Viễn biết bản mình có một người vợ chưa cưới chưa công khai.
Cô ấy tên là Tô Du, khuôn mặt rất thanh tú xinh đẹp, lại khéo léo làm rung động lòng người, là người con gái trong nhà bác Tô mà mình quen.