21 Em họ ư?!
Cơn chấn động dần thối lui, dường như mỗi một người đã tìm được một lý do nào đó cho mình an tâm.
Trầm Ngọc Bích chợt như ngộ ra,nói:
- Thì ra là em họ của tiểu Du, chả trách được lớn lên lại giống tiểu Du đến vậy.
22 - Dì à, làm dì sợ rồi à, lẽ nào thật sự bị con nói trúng rồi, Đường tiểu thư có nhận qua tiền của dì à?
Tô Ngưng kinh ngạc nói.
Thẩm Ngọc Bích căng thẳng nuốt nước bọt, không lên tiếng phủ nhận.
23 Bóng đêm đen dần bao phủ, một chiếc xe Porche màu đen chạy trên đường cao tốc.
Tống Kỳ Đông đạp chân ga, hai tay dùng sức cầm lái, gân xanh dày rộng trên mu bàn tay nhô ra, gió từ bên ngoài thổi vào trong, làm cho mái tóc đen của hắn bay tán loạn, nhưng như thế cũng không tiêu tán được một trận phẫn nộ đang nổi lên trong lòng, cũng không xóa được một màn cứ hiện ra liên tục trong đầu hắn.
24 Bất luận đó là Tô Du, hay là Tô Ngưng, nếu mọi người đã trở về, Tống Kỳ Đông đều muốn tìm ra chân tướng.
- Anh muốn tôi điều tra sao?
Hoắc Kiến Nguyên từ trong tay Kỳ Đông tiếp nhận một tấm hình cùng tư liệu sơ bộ đơn giản, liếc mắt nhìn người phụ nữ trong hình, hắn thâm thúy nói:
- Đây không phải là vợ cậu à, không phải ba năm trước cô ấy đã…
Ánh mắtTống Kỳ Đông lạnh lùng nghiêm nghị lập tức nhìn sang, Hoắc Kiến Nguyên sợ hãi không nói ra được chữ "chết".
25 Chú ý tới sắc mặt hơi biến dạng của Tống Kỳ Đông, trong lòng Tô Ngưng tỏ ra đắc ý.
Sự xuất hiện của cô đối với Tống Kỳ Đông mà nói là một loại dằn vặt, nếu muốn loại dằn vặt này sâu sắc hơn nữa, thời gian dài xuất hiện trước mặt Tống Kỳ Đông, vậy thì làm thư ký cho hắn là thích hợp nhất.
26 Ngày thứ hai, Tô Ngưng mang một bộ trang sức trang nhã, làm cho ngũ quan trên mặt tăng thêm vài phần xinh đẹp, trên người mặc bộ đồ màu trắng bó sát cùng mùi nước hoa thơm ngát, lộ ra thân thể lồi lõm quyến rũ, váy ngắn ôm lấy đôi chân dài mảnh khảnh, nhờ giày cao gót phụ trợ, mà càng lộ vẻ thon dài.
27 Mấy ngày tiếp theo, Tống Kỳ Đông rất nhanh phát hiện, Tô Ngưng đang cố ý gây phiền phức, có đôi khi là lợi dụng Trần Thân, có đôi khi lại lợi dụng vẻ đẹp của mình.
28 Đường Vân Linh thống hận nhìn một màn này, cô ta tức giận cắn chặc răng.
Thế nhưng vốn là đã đến gần cô ta, vậy mà lại không tiếng động nào lui ra ngoài, trở lại chỗ thang máy, sau đó gọi điện cho Tống Kỳ Đông.
29 - Kỳ Đông, em vào nhé.
Tiếng Đường Vân Linh õng ẹo, nũng nịu truyền vào trong tai Tống Kỳ Đông, cô ta đẩy cửa đi vào, thân hình gầy nhỏ bé tiến đến gần hắn.
30 Hôm sau đi làm, lúc Tô Ngưng đang làm việc, cô luôn cảm thấy có ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm phía sau lưng cô.
Nhưng phía sau cô là văn phòng của Tống Kỳ Đông, toàn bộ rèm cửa đều đã được kéo xuống, căn bản không khả năng nhìn thấy cô, nhưng mà cảm giác bị theo dõi này cứ như hình với bóng với cô vậy.
31 Con ngươi đen của Tống Kỳ Đông nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ hơi giận của Tô Ngưng, vẻ mặt phấn chấn thể hiện nơi đuôi mắt đặc biệt, lập tức giữ lấy ánh mắt của hắn.
32 Để điện thoại di động xuống, đóng cửa xe lại, cô cảm giác được sức nặng trên bả vai, còn có luồng khí nóng thỉnh thoảng quét qua cái cổ, Tô Ngưng vô lực thở dài một hơi.
33 Màn kiều diễm cảm động kia, hắn đã suy nghĩ kỹ mấy ngày, đôi môi đỏ đó, hắn cuối cùng cũng đã được hôn lên nó.
Mới vừa chạm vào, trong nháy mắt, bởi vì căng thẳng nên còn hơi run rẩy, càng thêm mê người, trái tim Tống Kỳ Đông đóng băng đã lâu nay rung động trở lại, hắn không có cách nào khắc chế nội tâm đang kích động.
34 Từ biệt thự rời đi, Tô Ngưng chạy vội tới một nơi.
Là nghĩa trang chôn cất cha Tô, Tô Kiến Vĩ, đồng thời cũng là nghĩa trang chôn cất Tô Du.
Bên trong nghĩa trang, cỏ cây xanh um tươi tốt, hai phần mộ được đặt sát nhau, xung quanh bia mộ đã được thu dọn rất sạch sẽ, phía trước còn để hoa tươi.
35 Đối mặt với chất vấn liên tục của Chu Minh Liên, Đường Vân Linh hơi căng thẳng, chột dạ, ngay cả Tống Kỳ Đông cũng nhíu mày.
- Dì Chu, tôi đương nhiên là vì tốt cho dì, lẽ nào dì không hy vọng Tô Du còn sống sao? Nhìn thấy một người giống Tô Du như vậy, tôi đương nhiên hi vọng mẹ con các người đoàn viên.
36 Mẹ con liền tâm, là con gái chính mình hoài thai mười tháng sinh ra, coi như cô hiện tại đã thành hình dạng khác, nhưng trong xương vẫn không thay đổi, về mặt tâm linh cũng sẽ không thay đổi.
37 Trên màn hình, An Bảo đột nhiên thấy Tô Ngưng biến mất, liền lập tức oa oa kêu lớn:
-Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy? Không thấy, không thấy mẹ đâu.
Phát hiện Tô Ngưng không thích hợp, thân thủ Tống Trí Viễn lập tức đỡ lấy thân thể cô, nhưng một tay cầm điện thoại, một tay ôm Tô Ngưng, sức lực của hắn không đủ.
38 Bởi vì Tô Ngưng lần đó đột ngột phát bệnh, Tống Trí Viễn không yên lòng đem cô đến bên người Tống Kỳ Đông, cảm thấy nguyên nhân cô bị bệnh, rất có thể là do bị kích thích.
39 Thẩm Ngọc Bích cảm giác được Tống Trí Viễn không thích Đường Vân Linh, tuy rằng bà cũng không thích cô ta, nhưng có rất nhiều chuyện vẫn không biết phải làm thế nào.
40 Năm đó chuyện Tô Kiến Vĩ nhảy lầu xảy ra quá đột ngột, Chu Minh Liên bởi vì vậy nên ngay lập tức không chịu nổi, liền hôn mê bất tỉnh nhân sự. Tuy rằng Tô Ngưng có thấy tờ giấy, nhưng lại không biết đã từng có một vị khách đến.