61 Lục Tiểu Phong ôm đầu gối ngồi ở trên bệ cửa sổ, ngoài cửa sổ là vườn hoa tiêu điều, cùng với tiếng sóng biển phía sau vỗ vào vách đá, dưới lầu đều là nhân viên canh gác, người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được, kín không có kẽ hở.
62 Môi Tiêu Duy gần chạm tới mặt Lục Tiểu Phong, Lục Tiểu Phong căng thẳng chú ý nhất của nhất động của anh ta, bỗng nhiên, anh ta đứng thẳng dậy, dạo bước quay về chỗ ngồi, khóe miệng của anh ta vẫn còn mang ý cười, nhưng mà sắc mặt có chút cổ quái, sau khi Lục Tiểu Phong nói xong anh ta không nói gì thêm.
63 Ngày thứ hai, khi Lục Tiểu Phong tỉnh lại trong phòng vẫn tối đen như trước, ở đây không có cửa sổ, trên tường treo một chiếc đồng hồ quả lắc, đã là sáng sớm.
64 Bao phủ toàn cục cảnh sát là một bầu không khí đáng sợ, trong cục chưa bao giờ từng yên tĩnh như vậy, buổi tối cục cảnh sát có chút vắng vẻ lại ẩn dấu không khí nguy hiểm, không khí yên tĩnh quá mức làm tăng thêm mấy phần bất an, mấy cảnh sát trực ban ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc trộm mấy vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính râm cứ lượn lờ ở bên ngoài cục cảnh sát, có chút tò mò, có chút sợ hãi, có chút chán ghét, có chút không hài lòng, mà tất cả mọi người lại càng để ý đến hai người vừa được dẫn tới phòng thẩm vấn kia.
65 Trong camera hai người vẫn không nhúc nhích, tiếng nói rất khẽ, hình ảnh giống như bị đứng hình thường thấy trên tivi, không biết bên trong đang tiến hành đối thoại như thế nào.
66 Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã tới tháng ba. Gió nhẹ mang theo chút hương vị của mùa xuân thổi qua, ánh mặt trời trở nên quyến rũ, dường như cái lạnh giá trong lòng người của mùa đông cũng bị ấm áp hòa tan.
67 Đến tận khi người đứng trước mặt hắn, Tô Trí Nhược cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lập tức trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Tiểu Phong nửa ngày không nói nên lời một câu.
68 “Anh yêu, anh vẫn còn chưa xong sao!”Cuối cùng Lục Tiểu Phong nhịn không được, ném tờ báo xông vào trong phòng Tô Trí Nhược, sau đó nàng vô cùng chán nản nhìn thấy chồng áo sơ mi, âu phục, áo khoác ngoài, cà vạt, khăn quàng cổ… chất cao như núi.