21 Trên thế giới này, có một loại sinh vật, tên là Tô Trí Nhược. Cái sinh vật tên tục là yêu nghiệt đó, có thể tự mình biến thái, càng có thể làm cho người ta biến thái theo, có thể tự mình phát điên, càng có thể làm cho người ta phát điên theo, lợi hại nhất chính là anh ta có thể dùng lời nói ác độc vô nguyên tắc mang tính chất mặt dày đáng ghét, đẩy cả chính mình cùng người khác vào tình thế tiến thoái lưỡng nan mệt mỏi.
22 Hệ thống ra đa thần kinh đặc biệt mẫn cảm nói cho nàng biết, tâm tình Tô đại gia hôm nay rất không tốt. Nhưng nguyên nhân dù sao cũng thuộc về mình, Lục Tiểu Phong rất tự giác cho rằng mình không thể trốn tránh trách nhiệm.
23 Cảm giác sau khi được ngủ một giấc của Lục Tiểu Phong tốt hơn nhiều, cũng không biết có phải trong tiềm thức đã bị Tô đại gia nô dịch đã thành thói quen rồi hay không, tự nhiên tỉnh dậy từ rất sớm.
24 Lục Tiểu Phong rất im lặng nhìn Hạ Kỳ nhanh chóng xông vào cửa, cẩn thận đống cửa lại, sau đó nhìn nàng sờ sờ cằm, nhướn mi lên cười lén lút như tên trộm, nhưng vẫn không nói lời nào, Lục Tiểu Phong lắc lắc đầu, mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha nói: “Cậu làm cái gì vậy?”Hạ Kỳ lập tức xông lên bịt miệng của nàng lại: “Xuỵt, đừng nói lớn tiếng như vậy.
25 Nếu như có thể nói được, Lục Tiểu Phong không muốn chiến tranh lạnh một chút nào, nhưng chiến tranh là từ hai phía, một mình nàng giơ cờ trắng đầu hàng là chưa đủ, cần phải đối phương đồng ý mới được.
26 Trên một phương diện định hướng hoàn toàn bình thường về tiền đề nào đó, Tô Trí Nhược không hề thích phụ nữ. Phụ nữ là một loại động vật rất phiền toái, thích làm phiền đến hắn, càng ưa thích không có việc gì cũng làm phiền, khi còn nhỏ các bà các cô ấy thích ôm hắn vừa hôn vừa sờ mó (=.
27 Ở thế kỷ 21 hôm nay, tỷ lệ tội phạm của thành phố này cũng không cao, chỉnh quyền quản lý cũng tốt, an ninh trật tự không tệ, ngoại trừ những tên trộm cắp vặt diệt tận gốc vẫn không hết, thỉnh thoảng đám đua xe gây tai nạn, vận mệnh không tốt gặp phải kẻ lừa đảo, bình thường căn bản mọi người sẽ không nhìn thấy cái băng đảng chạy xe giữa ban ngày cướp giật, hoặc là có người vì khổ sở tìm kể bạc tình đòi tự tử, cho nên lần này có tên biến thái đánh mất lí trí muốn giết người trả thù như trên TV mới có thể gây ra một sự náo động thật lớn.
28 Đều nói con người một khi bị tổn thương hoặc gặp phải đả kích phản ứng đầu tiên sẽ là trốn tránh, sau đó tìm đến một bến bờ nào đó làm yên lòng bản thân mình, mà bến bờ đó có thể là một chỗ, cũng có thể là một người, chỗ kia, người kia thường thường tồn tại ẩn dấu trong lòng làm ình yên tâm nhất, ở thời điểm khó khăn nhất, không biết phải làm sao, sợ hãi nhất, sẽ là người đầu tiên nghĩ đến.
29 Trận bùng nổ tối hôm qua kia không thua gì sao hỏa va vào địa cầu, có lẽ kịch bản ban đầu vốn không viết như vậy, nhưng cuối cùng lại phát triển thành hai bên không ai nhường ai, ra về không vui vẻ.
30 Khi Lục Tiểu Phong nhận được điện thoại của Nghiêm Chính liền đoán được ông ấy muốn nói gì, giọng điệu của Nghiêm Đội nghe thấy thực sự không bình thường: “Chuyện của Tô Trí Nhược là cô khuyên bảo giúp đỡ cậu ta a.
31 Khoảnh khắc ánh mắt tiếp xúc với nhau Lục Tiểu Phong cảm thấy gió lùa vào ngực, không khỏi lạnh buốt. Đó là loại chột dạ, có chút lo lắng muốn gạt bỏ ánh mắt đối diện.
32 Làn nước chảy từ cổ tay qua kẽ ngón tay, cảm xúc lạnh buốt xuyên thấu qua làn da truyền tới trong lòng, đến khi nước từ cái bồn rửa tay cảm ứng dần dần nhỏ lại, Lục Tiểu Phong mới phản ứng lại, lấy khăn tay ra cẩn thận chà lâu đống lộn xộn màu đỏ kia.
33 Sáng sớm mặt trời vẫn như thường ngày đúng giờ nhô lên từ phía đông, một ngày mới có trật tự lại bắt đầu, giống như tất cả đều không thay đổi, lại phảng phất có cái gì đó không giống với lúc trước.
34 Tô Trí Nhược đứng ở cửa trước mở cửa, Hạ Kỳ này tìm hắn chắc không có chuyện gì tốt, lần trước hai người bọn họ gặp mặt cũng đã tranh cãi đối lập nhau vì Lục Tiểu Phong, Cô gái này mồm miệng rất lợi hại, quay về phái hắn đùng đùng nói một đống lời luyên thuyên, không biết lần này lại muốn tìm hắn làm quái gì.
35 Khi Lục Tiểu Phong về đến nhà, Tô Trí Nhược đang ngồi ở trên ban công không biết đang làm cái gì, trong nhà không bật đèn, TV lại tự nói một mình. Nhưng mà vừa vào cửa phả vào mặt là sự tĩnh lặng.
36 Không nghĩ tới buổi tối phòng khám bệnh của bệnh viện cũng sẽ có nhiều người như vậy, Tô Trí Nhược đứng xếp hàng lấy số hiệu rồi trở lại trong xe, Lục Tiểu Phong đang dựa vào cửa kính xe im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
37 Người đó đứng ở bên kia bờ hồ, lẳng lặng nhìn chăm chú sang bên này, khóe môi mỉm cười thản nhiên, giống như vô số lần đứng ở sau lưng nàng nói với nàng: “Không sao, có anh ở đây.
38 Lục Tiểu Phong nhìn thấy bóng lưng Tô Trí Nhược đột nhiên cứng lại ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích, hơn nửa ngày mới ấn nút mở khóa cửa, cúp điện thoại sau đó xoay người, mặt đã đen hoàn toàn rồi.
39 Trong phim truyền hình thường có những tình huống như vậy. Bởi vì sau này phải làm chuyện rất có lỗi với đối phương, nhất định sẽ tổn thương đến đối phương, cho nên trước đó sẽ cố gắng hết sức làm thỏa mãn yêu cầu của đối phương, giống như làm như vậy sẽ giảm bớt tội lỗi của mình.
40 Thời tiết vẫn không chuyển biến tốt hơn, âm u, mưa phùn, cả ngày trời âm u và đổ mưa liên tục làm cho cái lạnh trong không khí càng thấu đến tận xương, Lục Tiểu Phong thử một lần chỉ cần tác phong không cần ấm áp, nhưng tay chân của nàng thật sự không hợp với loại trào lưu mới này.