41 Nhà ăn của biệt viện này cũng có phong cách đặc biệt, bàn ăn ghế ngồi đều kiểu Trung Quốc, bản gốc bức tranh sơn thủy cổ của tác gia nổi danh treo trên bức tường, ngoài cửa sổ hình như có dòng suối chảy qua, trong lúc ngẫu nhiên nghe được tiếng róc ra róc rách.
42 Tiêu Duy của Liêu gia. Nếu chính là Tiêu Duy, có thể là trùng họ trùng tên, có thể Liêu gia không chỉ có một người là Tiêu Duy. Tăng Quân Nhược ở bên kia đã muốn đứng dậy, trong óc Lục Tiểu Phong như đang bốc lên một trận hỏa hoạn, sức nóng cùng ánh lửa làm cho nàng căn bản không thể nào tự hỏi.
43 Mưa mùa đông làm người buồn phiền thật khác xa so với tuyết, giọt nước mưa lạnh lẽo đập lên trên mặt, chảy vào áo, ướt lạnh từ làn da thấu đến tận xương, lại thêm một chút gió to, khiến cho toàn thân cũng đều phát run.
44 Muốn đem một người tiến vào cuộc sống của mình đẩy ra ngoài, không phải là một chuyện dễ dàng. Đây không đớn giản như việc cắt bỏ một đoạn tóc trên đầu mình, hay là cắt một miếng thịt, bởi vì đau đớn không thể tóm tắt được loại cảm giác phức tạp này, nếu chỉ là đau đớn đơn thuần, như vậy nhìn một chút là trôi qua được.
45 Con người luôn luôn không hề mong muốn đối mặt với sự thật. Quên đi hay là trốn tránh, hoặc là vùi lấp, giống như là đem cây thực vật không muốn nhìn thấy ánh sáng giấu đi càng sâu càng tốt, sợ sau khi lấy ra liền thối nát hư hỏng.
46 Nghe nói gần đây đệ nhất mỹ nhân giới cảnh sát tâm tình không vui, tính khí nóng nảy, nói chuyện cầm súng vác côn, ai chỉ cần nói một câu không hợp với ý anh ta, có thể bị anh ta nhe răng cắn chết, vì thế mọi người tránh xa ba bước, hơn nữa càng làm cho người ta không thể tưởng tượng được là hang ổ liên tục một tuần của anh ta đều ở trong cục cảnh sát, nhưng vấn đề là hai ngày qua cũng không có vụ án lớn nào yêu cầu anh ta phải bán mạng như thế.
47 Khi Lục Tiểu Phong tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn tối, mùa đông mặt trời không có mọc sớm như vậy. Bây giờ vẫn còn sớm, thế nhưng nàng lại không ngủ thêm được nữa.
48 Thời tiết mưa nhỏ liên miên làm tâm tình người ta không hiểu sao cứ buồn bực, Lục Tiểu Phong quàng chặt khăn quàng cổ vọt vào trong mưa bước nhanh về phía trạm xe buýt.
49 Có một giây Lục Tiểu Phong không kịp phản ứng với tình huống trước mắt, nhưng nàng nhanh chóng đưa ra phán đoán, mở cửa đem bác gái kia cùng Tô Trí Nhược kéo vào trong nhà, sau khi đóng cửa lại, dùng sức hít một hơi, không thể che dấu hết lo lắng hỏi: “Sao mẹ lại tới đây?”Bác gái vỗ vỗ áo khoác trên người, nét mặt cứng nhắc như trước: “Còn không phải là con, đột nhiên chạy về nhà, nhốt mình ở trong phòng buồn ba ngày sau đó chẳng hiểu ra làm sao cả lại đi, mẹ thật sự không yên tâm.
50 Lục Tiểu Phong nghe thấy rất rõ ràng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại một lần: “Ngài vừa nói, Tô Trí Nhược?”Hoàng phó cục gật đầu, khẳng định: “Đúng vậy, chính là Tô Trí Nhược hiện tại đang ở cùng nhà với cô.
51 Lục Tiểu Phong không biết làm thế nào mình thoát khỏi Mưu Hồng thở hổn hển chạy về nhà, hình như là ngồi xe buýt về, lại hình như là bắt taxi về. Tóm lại là khi về đến nhà, hai chân của nàng hoàn toàn vô lực, dường như là ngồi liệt ở trên mặt đất phòng khách.
52 Lúc ăn sáng, Lục Tiểu Phong vừa nhìn tờ báo trong tay, vừa ăn cái bánh nướng trứng tình yêu mà người nào đó chuẩn bị vì nàng, thêm một ly cà phê thơm nồng nàn, nếu như không có người liên tục trừng mắt nhìn nàng, bữa sáng lập tức trở nên hoàn mỹ.
53 Lục Tiểu Phong ngồi khoanh chân dưới đất nhìn Tô Trí Nhược chạy ra chạy vào đóng gói hành lý, còn vẻ mặt của nàng rất phức tạp giữ im lặng. Tốc độ của tiểu tử này quả nhiên rất nhanh, anh ta vừa chạy vào nhà liền tuyên bố với nàng anh ta đã tìm được chỗ ở, sau đó bắt đầu thu xếp đồ đạc, ngoài miệng lẩm bẩm, muốn Lục Tiểu Phong nói ẹ của cô ấy biết hắn đã chuyển ra ngoài, hơn nữa là chủ động tích cực.
54 Đầu tiên tiếng chuông vang lên liên tục, Lục Tiểu Phong không bắt máy, sau khi tiếng chuông ngừng lại, chỉ trong chốc lát lại vang lên. Lục Tiểu Phong lấy ra giọng nói bình thản nhất nói: “Alo.
55 “Cám ơn em hôm nay có thể theo giúp tôi, thật sự là đại ân giúp đỡ với tôi. ”Lục Tiểu Phong nghe thấy giọng nói nghiêng mặt qua mỉm cười nói: “Không có gì.
56 Tiêu trong Tiêu Hà, Duy trong Duy Nhất, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt anh ta cũng tự giới thiệu như vậy. Năm năm qua đi, rất nhiều chuyện trở nên thay đổi hoàn toàn, nhưng mà người này lại không thay đổi chút nào, không bị cận lại thích đeo một bộ khung kính mắt giả bộ trí thức, mắt đào hoa vĩnh viễn có bộ dạng cười như không cười, còn có một đôi môi mỏng, làm cho người ta có cảm giác bạc tình bạc nghĩa, bộ lễ phục trên người màu đen, găng tay màu trắng, cực kì tôn lên khí chất của anh ta.
57 “Kẻ nào!”Bốn người mặc đồ đên đột nhiên leo ra bao vây quanh Tô Trí Nhược. Không biết có phải khiếp sợ quá mức hay không, trên mặt Tô Trí Nhược không có biểu cảm gì, thân thể còn ở trong trạng thái cứng ngắc, ánh mắt của anh ta dừng lại ở trên mặt Lục Tiểu Phong, Lục Tiểu Phong không dám nhìn vào trong đó xem cất giấu cảm xúc gì.
58 Thời gian dừng lại ở một giây này. Trong phòng khách yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng không có, tiếng tim đập vào lúc này bị không khí lạnh như băng làm cho đông cứng.
59 Coi hắn như là cún sao?Gân xanh ở thái dương Tô Trí Nhược giật giật, nhưng mà quan trọng nhất của đàn ông là phong độ, đặc biệt là ở trước mặt tình địch.
60 Lông mi Lục Tiểu Phong khẽ run lên, nhanh chóng chuyển hướng tầm mắt từ trên tay Tiêu Duy lên trên mặt của anh ta. Tiêu Duy thấy môi cô ấy có một chút trắng bệch, hỏi: “Em rất căng thẳng?”Đúng rồi, cảm xúc của nàng lộ ra ngoài quá mức, thật là không tốt chút nào.