21 Ngày thứ ba là lúc nốt đỏ nổi nhiều nhất, nổi đầy hết cả người, chỗ nào cũng có. Bác sĩ nói vượt qua mấy ngày này sẽ rất nhanh hồi phục. Cô không thích một mình nằm ở trong phòng, như vậy rất cô đơn, vì thế cô ra phòng khách ngồi.
22 Dư Tiểu Lộ trở về, nhìn thấy Tang Vô Yên và Tô Niệm Khâm thân mật có một chút giật mình, cố gắng lắm mới bình tĩnh lại. Tô Niệm Khâm nói Dư Tiểu Lộ là em gái.
23 Bởi vì nhiều nguyên nhân, cô và Tô Niệm Khâm cũng không phải lúc nào cùng dính lấy nhau, thậm chí hai ba ngày cũng chưa gặp mặt. Hai người gặp mặt nhiều nhất là trong nhà Tô Niệm Khâm.
24 “Nhưng mẹ, người sống với anh ấy là con, không phải mẹ!”“Vô Yên –” Bà Tang tức giận,“ Con làm sao có thể nói chuyện với người lớn như vậy!”Sau trận cãi nhau kịch liệt, hai người đều mệt mỏi, nhất thời trầm mặc xuống.
25 Sau nhiều ngày ở chung, Tang Vô Yên phát hiện Tô Niệm Khâm hình như không có thói quen xấu nào cả. Điểm này làm cho Tang Vô Yên cảm thấy áp lực. “Anh nên làm một tour diễn.
26 “Ah– Tiểu Lộ, tớ lộn dấm chua thành nước tương rồi. ”“Không sao, một lát tớ nêm lại cho” Dư Tiểu Lộ lập tức đi tới dọn dẹp đống bừa bãi do Tang Vô Yên bày ra.
27 “Nếu không tìm thấy lá gan phù hợp, ông ấy không thể sống qua mùa đông năm nay. ”Tô Niệm Khâm ngồi một mình trên sô pha, nghĩ đến lời bác sĩ. Yêu, hận lúc trước đều giảm dần.
28 Bất quá cơn giận của cô cũng ít hơn Tô Niệm Khâm. Đêm đó Tô Niệm Khâm muốn đuổi theo, kết quả đang cuống quít thì đụng phải bình hoa ở tủ giày. Thủy tinh vỡ hết, nước đầy nhà, cánh tay anh lại cọ vào mảnh vỡ.
29 Trong thế giới của Tang Vô Yên, phiền não lớn nhất là mùa hè quá nóng, mùa đông rất lạnh, mẹ thích lải nhải, nếu khoa trương một chút chính là thế giới này không đủ hòa bình.
30 Tang Vô Yên nhíu mày, “Anh dám bảo em câm miệng? Anh dám kêu người phụ nữ của mình câm miệng? Tô Niệm Khâm anh chán sống rồi phải không, xem em dùng độc môn tuyệt kỹ, cho anh hết đường sống luôn.
31 Đồng hồ báo thức reng, Tô Niệm Khâm có chút cảm thấy tiếc nuối. Nếu thế giới này không có ánh sáng, anh vẫn có thể sống như một người bình thường. “Vô Yên chúng ta kết hôn đi.
32 Trình Nhân nói: “Tớ vẫn nghĩ hai người rất yêu nhau. ”“Tớ cũng nghĩ như vậy. ”“Tính tình anh ta luôn luôn không tốt, cậu cũng biết. ”“Sao lúc nào anh ấy cũng đối với tớ tệ nhất?”“Có lẽ bởi vì anh ấy yêu cậu nhất.
33 Cô đột nhiên nhớ tới câu triết lý về tình yêu: Yêu nhau đơn giản, ở chung rất khó khăn. Rời sân bay, cô chạy thẳng đến bệnh viện. Ông Tang còn trong phòng chăm sóc đặc biệt, bình oxi được truyền qua mũi.
34 Giờ này cũng hết chuyến bay, Tang Vô Yên nhanh chóng tới nhà ga cao tốc, lúc ấy trời đã tối, chỉ còn một chuyến tời thành A. Xe chạy lúc mười một giờ mấy, sáng mai là tới nơi.
35 Ngoại trừ khiếm thị và tính tình cổ quái thì bất luận dung mạo, khí chất hay gia thế, Tô Niệm Khâm đều thu hút ánh mắt của người khác. Có đôi khi, làm sao chữa mắt cho anh cũng là mục tiêu của người khác.
36 Khi Tô Niệm Khâm tỉnh lại, xung quanh đều trắng bạc. Anh giơ tay lên phát hiện trên tay có vật gì khác. Vì thế thô bạo giật ống tiêm truyền dịch, máu tươi từ miệng vết thương trào ra, nhưng anh như hoàn toàn không cảm thấy đau.
37 Lúc này, di động vang. Cô cầm lên xem, trong lòng đang ôm một tia hi vọng, hy vọng là Tô Niệm Khâm gọi qua. Kết quả là bà Tang gọi. Cô quệt nước mắt, đi tới ghế trước cửa phòng khám bệnh, hít thật sâu chờ giọng hồi phục bình thường mới nghe điện thoại.
38 Cô quay lại đài ở thành B làm, vừa kiếm tiền vừa ôn thi. Mà đơn vị cũng sự chấp nhận bàTang nghỉ hưu trước một năm. Tang sự của ông Tang được lãnh đạo của đơn vị xử lý coi như long trọng, Vô Yên vài lần khóc bên di thể của cha đến ngất xỉu, nhưng bà Tang vẫn rất bình tĩnh.
39 Lần này hẹn ở quán cà phê bên cạnh khách sạn, Tang Vô Yên tới trễ, đối phương nói là ngồi cạnh cửa sổ thứ chín chờ Tang Vô Yên tới. Phục vụ đưa cô tới chỗ ngồi, cô vừa muốn ngồi xuống liền nghe có người kêu “ Ông Tô.
40 Tô Niệm Khâm nhíu mày, tay vẫn cầm gạt tàn. Cô lại nói dối người đàn ông kia là bạn trai của cô, nói dối trắng trợn như vậy, cô nghĩ anh là trẻ con ba tuổi sao.