21 Khê Giản Cốc bao phủ bởi màn đêm hoàn toàn khác với dáng vẻ yên tĩnh của nó ban ngày, trong cốc thỉnh thoảng lóe lên tia sáng lóng lánh, tiếng nổ, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.
22 Sau khi đạt được nhất trí, bốn người chia làm hai tổ, Trương Phàm và Trịnh Ưng đi thông đạo bên trái, còn Tiêu Dao theo Trầm Đại Thành tiến vào thông đạo bên phải.
23 Tiêu Dao vui mừng khấp khởi tóm lấy chiếc túi trữ vật giờ đã vô chủ, ban nãy Trầm Đại Thành có thể lấy ra hai kiện bảo khí không tệ, hẳn là trong túi vẫn còn không ít bảo bối nhỉ?
Nàng dùng thần thức tra xét bên trong vài lần, tâm tình vốn đang nhảy nhót không yên lập tức tan thành mây khói, người này mà cũng gọi là tu sĩ hả? Chỉ sợ hai món bảo khí kia chính là gia sản đáng giá nhất của lão ta rồi.
24 Tại một nơi cách Khê Giản Cốc bốn trăm dặm, trên bầu trời có hai đạo hồng quang chợt lóe, một vài tán tu đi ngang qua đó thấy vậy đều vội vàng né tránh nhưng uy áp của Nguyên Anh vô cực vẫn như mũi dao bén nhọn chĩa vào lưng họ.
25 (*Ngã xuống 陨落 = thân vẫn 身陨, trong truyện tu tiên, tác giả thường sử dụng từ "ngã xuống" để ám chỉ cái chết của tu sĩ. Theo tớ nghĩ thì bởi tu sĩ đang bước trên con đường đại đạo thành tiên, chết tương đương thất bại và rơi khỏi con đường này, chính vì vậy nên mới có từ "ngã xuống".
26 Dưới ánh nhìn khinh bỉ của Báo Nanh Kiếm, Tiêu Dao thỏa mãn thu lại túi trữ vật, nhưng chưa lập tức mở ra xem.
Nàng thở dài một tiếng:
“Cơ hội như vậy quá ít, phải nắm bắt thời cơ mới được!”
Sau vài lần, bạn thú nào đó đã lười lên lớp từ lâu, chỉ nói:
“Thu xong rồi thì đi mau, lão tử cảm thấy tiên khí có lẽ ở ngay phía trước thôi.
27 Tiêu Dao: Pháp bảo ơi pháp bảo, mau mau vào đan điền ta đi, ta sẽ nuôi ngươi trắng trẻo mập mạp.
Trương Phàm đi ngang qua, mặt không chút thay đổi, mắt lộ tinh quang, yên lặng nhét pháp bảo nhà mình vào đan điền.
28 Vừa dứt lời, Tiêu Dao vội thở gấp một hơi, cả người chật vật đi ra từ trong cốc.
Khi nhìn thấy Quý Thanh Phong và Bích Tình, nàng thoáng kinh ngạc nhưng lập tức khôi phục thái độ bình thường, cung kính nói:
“Đệ tử Tiêu Dao bái kiến hai vị sư thúc.
29 Trong đại lục Thái cổ, thành Phượng Dương là một trong những thành trì phồn hoa nhất, lúc này chưa tới giờ Thìn mà ngã tư đường phố đã vô cùng rộn ràng.
30 “Ta chuẩn bị bế quan Kết Đan. ”
Đây là câu đầu tiên Tiêu Dao nói với Báo Nanh Kiếm sau khi nó thức tỉnh.
“Nhanh vậy? Một tháng này hẳn là tiên khí trong người cô còn chưa khôi phục? Tuy rằng chúng ta không còn nhiều thời gian cho lắm, nhưng kết đan là chuyện lớn, không thể qua loa.
31 Cái móng vuốt đầy lông của nó chỉ cách mũi nàng một chút, khiến nàng suýt không nhịn được mà hắt xì.
Chuyện đắp nặn lại thân thể này nó đã từng nhắc đi nhắc lại một thời gian, bằng mọi cách xoi mói hình báo hiện nay.
32 Trên đỉnh Yêu Nguyệt phong, Lữ Bất Quần nhìn tấm phù truyền âm màu vàng trong tay, biểu cảm nghiêm trọng. Hôm nay, lời chưởng môn sư huynh vẫn vang vọng bên tai ông:
“Từ ngày hôm nay, vĩnh viễn đóng lại Khê Giản Cốc, tứ phái tam gia đều phải tham gia tra xét kĩ càng chuyện yêu tu xuất hiện!”
Từ lần lịch lãm Khê Giản Cốc đó, mấy tháng nay Tiên Vũ Môn đều âm thần điều tra chuyện linh khí trong cốc suy giảm và sự xuất hiện của yêu tu, nhưng không có thu hoạch gì, chỉ có thể giương mắt nhìn linh khí trong cốc dần phai nhạt không khác gì bên ngoài, rất nhiều linh thảo và linh dược đã ngừng sinh trưởng.
33 Đến giờ Tỵ, mọi người phát hiện một cái “Bồn tắm” đang bay tới từ xa xa, tất cả đều kinh ngạc: Đệ tử Phong nào thế này? Pháp bảo nhìn mất lịch sự quá!
Cứ tưởng cái “Bồn tắm” này chỉ đi ngang qua, ai ngờ khi đi tới Yêu Nguyệt Phong nó liền chậm lại rồi hạ xuống mặt dất.
34 “Bồn tắm” của Tiêu Dao vô cùng nổi bật, từ khi nó bay khỏi Yêu Nguyệt phong, Túc Vân Vi đã để ý từ lâu, nàng cười lạnh định chờ nó tời gần thì nhân đó xỉ nhục Lục sư muội kiêu ngạo một phen.
35 Nếu đã quyết định đánh. . . Tiêu Dao cười khiêu khích:
“Nhìn dáng vẻ của Vũ Hà muội muội hẳn là muốn lên đài Công Bình? Nhưng ta chỉ sợ lên đài Công Bình rồi muội muội cũng không thỏa mãn, hay chúng ta đổi một chỗ khác, thế nào?”
Nàng ta vẫn cười cười khiêu khích khiến Tiêu Vũ Hà hận tới nghiến răng nghiến lợi, không biết vì sao nàng cảm thấy sau khi vỡ đan Tiêu Dao còn đáng ghét hơn trước, vẻ tươi cười không gợn sóng của nàng ta càng ngày càng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Tiêu Vũ Hà, ngày thường nàng ta vẫn khiêm tốn nhẫn nhục, nhưng giờ phút này lại dám to gan khiêu khích nàng, điều này khiến lý trí của nàng bốc hơi không còn.
36 “Xem ra nhiệm vụ lần này cô bị phân đến Cơ gia, nay túi trữ vật của tiểu tử Cơ gia kia còn nằm trong tay cô, mà pháp bảo của hắn cũng bị cô sử dụng , cô định thế nào?”
Vừa vào động phủ, Báo Nanh Kiếm liền lười biếng nằm úp sấp trên giường đá, vui sướng khi người gặp họa liếc nhìn Tiêu Dao.
37 Bởi trong tay có mấy món không tệ, nên Tiêu Dao quyết định đến thị phường lớn thử thời vận một phen. Thật ra, tứ phái tam gia đều có thị phường của riêng mình, hơn nữa không cái nào là không giàu có nổi danh.
38 Nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve trường bổng, linh khí nồng đậm tiết ra từ thân bổng gào thét thông qua bàn tay truyền vào cơ thể nàng, hơi thở thô bạo, hiển nhiên chiến ý rất mạnh, vô cùng hợp với sở thích của nàng.
39 Ra khỏi đại viện, Tiêu Dao đang định trở lại Tiên Vũ Môn thì nhớ ra “Thùng rửa chân” trong tay vẫn chưa xử lý, nàng đành phải tiếp tục đảo một vòng quanh thị phường, hy vọng có thể tìm được một món thay thế khác từ cửa hàng kém nổi tiếng hoặc quầy nhỏ của tu sĩ nào đó.
40 Từ Tiên Vũ Môn tới Cơ gia ước chừng một ngày đường, vì vậy hai ngày trước thời hạn quy định Tiêu Dao đã vòng qua Lang Gia Phường một chuyến, đi lấy “Thùng rửa chân”.
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 41