41 Về đến nhà, Mạn Mạn vội vã hỏi chuyện năm đó. Bạch Kiểu Thiên kéo con trai cùng bà xã đến trên ghế sa lon ngồi “Mạn Mạn lời anh nói bây giờ, có lẽ em nghe xong sẽ không tin, nhưng em nhất định phải nghiêm túc nghe cho hết, nhớ tất cả những lời anh nói đều là thật, được không?” Bạch Kiểu Thiên nghiêm túc nói.
42 “Hi, cảm giác thật không tệ, em chưa từng nhìn thấy loại lông nào tốt như vậy. ” Thường Mạn Mạn thật yêu thích chúng, cô không ngừng vuốt ve. “Ừ ” Bạch Kiểu Thiên nhịn không được, hắn rên rỉ lên một tiếng.
43 Bạch Kiểu Thiên cất xong cái đuôi liền lôi kéo Mạn Mạn ngồi lên trên ghế sa lon. “Mạn Mạn, hiện tại anh sẽ giải phong ấn cho em, giải phong ấn xong em liền biết năm đó đã xảy ra chuyện gì.
44 “Thôi đi, coi như anh là hoàng tử, thì đó cũng là hoàng tử hồ ly tinh. ” Mạn Mạn tỏ vẻ mặt khinh bỉ liếc nhìn Bạch Kiểu Thiên. Thường Khoái Khoái sửng sốt một chút, không nghĩ tới địa vị của lão già này ở trong tộc lại rất ư là cao, vậy nhóc không phải cũng là tiểu vương tử ư.
45 “Thật ra thì mẹ muốn nói cuộc sống giữa cha và mẹ không giống nhau, mẹ thấy hiện tại con cũng đã trưởng thành, mẹ muốn hỏi con là, con nguyện ý đi theo mẹ hay theo cha ?.
46 Buổi tối. Mạn Mạn ép Khoái Khoái đi ngủ sớm, cô muốn nói rõ với Thiên, cứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp. Bạch Kiểu Thiên ôm Mạn Mạn vào trong ngực, “Nói đi, em có lời gì muốn nói với anh !?.
47 Ánh nắng sáng sớm dương dương tự tức chiếu vào gian phòng. Mạn Mạn lấy tay ngăn trở ánh mặt trời chói mắt đang chiếu thẳng vào đôi con ngươi thùy mị, dịu dàng của cô.
48 “Bà nội, bà hiểu lầm rồi, cha mẹ đối xử với con rất tốt. ” Tại sao nhóc luôn gặp phải loại vấn đề này chứ, ai cũng cho rằng nhóc bị người nhà ngược đãi, nhóc không ngược đãi mẹ nhóc là may lắm rồi, mẹ nhóc có bản lãnh đó ngược đãi nhóc ư.
49 “Bảo bối, em cất cái tư liệu kia vào đi, chút nữa sẽ có khách hàng đến lấy. ” Bạch Kiểu Thiên nói với Mạn Mạn. “Ừ, biết. ” Mạn Mạn cất tài liệu, những tư liệu này sắp được giao cho khách hàng ngay, tuyệt đối không thể để sai chỗ.
50 Đoàn người đi vào phòng họp. “Chẳng lẽ anh là khách hàng của chúng tôi. ” Thường Mạn Mạn mỉm cười, nói với Tần Phong. “Ừ, không ngờ cô lại làm việc ở đây.
51 Cho đến buổi trưa cái hội nghị khá dài này mới kết thúc. “Hôm nay, tại hạ sẽ làm chủ xị, xin hỏi tại hạ có thể mời Tần tổng cùng Triệu tiểu thư dùng cơm không?” Tư Đồ Hoàng nở nụ cười nói.
52 Trong phòng rửa tay (toilet) “Thành thực khai báo, cậu với tổng giám đốc là như thế nào?” Triệu Linh Linh hung tợn nói, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô cùng Mạn Mạn là tình địch của nhau.
53 Một bữa cơm rốt cuộc cũng kết thúc trong u ám cùng mờ ám, tại sao lại nói như vậy chứ, nhưng thật sự chính là như vậy đấy, Tần Phong cùng Bạch Kiểu Thiên vẫn luôn chiến đấu trong bóng tối (u ám), về phần mờ ám ư, đương nhiên là do Triệu Linh Linh cùng Tư Đồ Hoàng rồi, thật ra thì dù Tư Đồ Hoàng lấy lòng đến cỡ nào, thì Triệu Linh Linh vẫn giữ một bộ dạng tránh né.
54 “Khoái Khoái sao vây, có tâm sự gì sao?” Bạch Kiểu Thiên nhìn con trai đang ngẩn nguời, tò mò hỏi, hắn chưa từng thấy qua điệu bộ này của con trai. “Còn không phải là vì chuyện của ông sao?.
55 “Thiên, anh nghĩ Hoàng có thật sự thích Linh Linh hay không?” Thường Mạn Mạn mặt mê mang nhìn Bạch Kiểu Thiên. “Có lẽ là thật, Hoàng chưa bao giờ để ý một cô gái nào như vậy, trước kia đều là phụ nữ vậy quanh hắn, chứ hắn chưa bao giờ quay vòng quanh phụ nữ, từ cái biểu hiện của Hoàng hôm nay đối với Linh Linh, anh nghĩ hắn thật lòng.
56 Bạch Kiểu Thiên mặt thỏa mãn ôm chặt Thường Mạn Mạn đang ngủ mê, hắn nghĩ mình đã làm Mạn Mạn mệt muốn chết rồi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ như hôm nay có bà xã lẫn con trai, ít nhất cũng không mong mỏi đó là một “con người”, nhưng Mạn Mạn đã cho hắn một cảm giác không giống như vậy, hắn chỉ nghĩ lúc nào cũng có thể mang cô theo người, không để cho người khác chia sẻ vẻ đẹp của cô, cũng mong vẻ đẹp của cô cũng chỉ vì hắn mà “nở rộ”.
57 Khi Bạch Kiểu Thiên cùng Thường Khoái Khoái về đến nhà thì đã rất trễ rồi, nhìn Thường Mạn Mạn vẫn còn đang ngủ say, hai cha con họ nhìn nhau cười một tiếng, đây chính là động lực cùng nguồn suối hạnh phúc của bọn họ, bọn họ sẽ càng lúc càng quý trọng nó hơn.
58 “Con trai, sao con lại có thể nghĩ ra phương pháp hay thế?” Bạch Kiểu Thiên không thể không bội phục con trai, nhóc thế nhưng có thể trị Mạn Mạn, khiến cô ngoan ngoan ngoãn ngoãn.
59 “Mạn Mạn” Thường Khoái Khoái kêu một tiếng, nhìn cô. Thường Mạn Mạn mím môi, dừng ngay động tác “kén cá chọn canh” của mình, ngoan ngoãn ăn một cọng rau, vừa ăn vừa nói, “Ha ha, rau ngon, rất ngon, hai người cũng ăn đi.
60 “Tổng giám đốc, đây là lịch làm việc hôm nay, đúng rồi, tối nay có một bữa tiệc từ thiện, ngài có đi không?” Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Triệu Linh Linh nghiêm túc báo cáo.