21 Thường Mạn Mạn vuốt vuốt ngực, tâm cô có chút loạn, tức chết, không nghĩ tới Bạch Kiểu Thiên hẳn là người như vậy, hắn thế nhưng lại dám bỏ cô, đi cùng với một cô gái khác, trước đây hắn còn luôn miệng nói yêu cô, nếu hôm nay cô không vô tình chạm mặt hắn, cô không biết phải chờ tới khi nào mới biết hắn là người như vậy.
22 Xe rất nhanh liền đến bệnh viện, Tần Phong ôm Thường Mạn Mạn từ trong xe ra, rồi liền vào bên trong. Thường Mạn Mạn kéo kéo y phục của hắn. Nhỏ giọng nói “Anh có thể thả tôi xuống không, tự tôi có thể đi.
23 “Cái đó, cái đó, để tôi làm được rồi. ” Thường Mạn Mạn đỏ mặt nói, cảm giác như vậy rất không được tự nhiên, bọn họ chỉ vừa mới quen biết, mặc dù cô bị hắn đụng, nhưng đãi ngộ như vậy, có chút không chịu nổi.
24 Trong xe Limousine, Thường Mạn Mạn có chút khó chịu, khi ngồi ở trên ghế phụ. d Cô vốn muốn đón taxi về, nhưng hắn cứ ép buộc cô phải để cho hắn đưa về nhà.
25 Tư Đồ Hoàng năm lần bảy lượt xác định mị lực của mình hoàn toàn không hề yếu đi, rốt cuộc cũng yên tâm mà trở lại công ty. Nói đi nói lại, hắn vốn rất ư là đẹp trai có thể ví bằng câu nói “ đẹp tựa Ngọc Thụ Lâm Phong, Kim Cương Vương Lão Ngũ” làm gì có cô gái nào không thương yêu hắn chứ, chỉ có cái cô Thường Mạn Mạn gì đó, không hiểu được cách thưởng thức mà thôi.
26 “Khoái Khoái, mẹ con về chưa?” Bạch Kiểu Thiên vào nhà, sau liền hỏi con trai, hiện đang xem ti vi. “Ông là người khiến cho Mạn Mạn đau lòng, đúng không?” Thường Khoái Khoái đè xuống nút tắt TV, tức giận hỏi.
27 Thường Khoái Khoái thoải mái đi dạo. Nhóc không biết để mẹ cùng cha ở chung một chỗ rốt cuộc là có đúng hay không, nhóc chỉ muốn mẹ hạnh phúc, muốn mẹ vui vẻ, nhóc biết có một loại hạnh phúc mà nhóc không thể cấp được ẹ, cho nên nhóc cưỡng bách chính mình thử tiếp nhận cha, nhưng hôm nay mẹ thế nhưng lại thương tâm như vậy, đây vốn là một chuyện trước nay chưa từng có.
28 “Vậy thì xem mày có bản lãnh kia không ?. ” Thường Khoái Khoái nói xong, hỏa cầu trong tay nhóc liền được ném về phía con rắn kia. Con rắn kia liền linh hoạt né tránh.
29 Trong quán rượu náo nhiệt, huyền ảo, âm nhạc điếc tai nhức óc truyền khắp mọi góc ghách, mọi người cuồng nhiệt lay động thân thể. Trên quầy bar, một chàng trai tướng mạo anh tuấn đang uống một ly rồi lại một ly rượu, giống như thứ hắn uống chẳng qua chỉ là nước.
30 “Cám ơn chú đã đưa con về, chuyện hôm nay thật cám ơn chú, con sẽ không quên đâu. ” Thường Khoái Khoái lễ phép nói. “Không cần cám ơn, thật là một đứa trẻ thông minh, nhanh về nhà đi, mẹ con hẳn đang rất mong con đấy.
31 “Cậu thì ai cũng muốn. ” Bạch Kiểu Thiên giễu cợt mà nói. “Ai, tôi đây là vì cậu giải vây đấy, đừng nói tôi “lạm tình*” như thế chứ. ” Tư Đồ Hoàng bất mãn bĩu môi.
32 Bạch Kiểu Thiên ra khỏi quầy rượu, sau liền nhanh chóng chạy đến Hướng gia. a Trên đường đi hắn mua 99 đóa hồng đỏ. Sau khi Thường Mạn Mạn cùng Khoái Khoái ăn cơm xong, cả hai liền đi ngủ.
33 “Anh thật không có, trừ em ra, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng “liếc mắt đưa tình” với ai. ” Thật oan uổng chết người mà. “Làm sao tôi có thể tin anh?” Thường Mạn Mạn tức giận, thở dốc.
34 Sáng sớm “Con trai, con đi gọi mẹ dậy đi. ” Bạch Kiểu Thiên mặc tạp dề nói với Thường Khoái Khoái – bé con vừa mới thức dậy. “Nên nhớ, tôi vẫn chưa nhận ông là cha tôi, chờ tới khi cô ấy nhận ông, tôi mới thừa nhận.
35 “Tiểu thư, thịt bò bít tết của cô đây, xin mời dùng. ” Phục vụ lễ phép nói. “Cám ơn. ” “Không cần cám ơn. ” Triệu Linh Linh uống một hớp rượu đỏ, sau đó ăn bò bít tết, đây là món cô thích nhất ở tiệm, trước kia cô có kêu Mạn Mạn đi cùng, nhưng Mạn Mạn lại không thích ăn đồ tây, nên cô đành đi một mình.
36 câu này khá gần nghĩa với câu “núi cao còn có núi cao hơn” Triệu Linh Linh tặng cho hắn một nụ cười đen tối. Cô đã cho hắn cơ hội, giờ hắn đừng có trách cô.
37 Triệu Linh Linh chạy như bị sói đuổi, đến bây giờ cô còn không dám tin mình đã bị người khác chỉnh lại, thù này cô nhất định phải báo. “Ai nha, lão bà, em đừng chạy nhanh như vậy chứ, chồng em đuổi theo không kịp mất.
38 “Khoái Khoái, con mau tới thử bộ y phục này xem. ” Thường Mạn Mạn cầm một chiếc áo thun in hình Crayon Shinchan*, rồi ngoắc ngoắc tay về hướng con trai mình.
39 “Rất ngon, thật không ngờ anh cũng thích món này. ” Thường Mạn Mạn vừa nói, vừa miệng to ăn. Tần Phong chỉ dịu dàng nhìn cô, cũng không định trả lời vấn đề của cô, hắn cũng không thể nói cho cô biết hắn không thích, chỉ là bởi vì cô thích nên hắn mới tìm được nơi này, nói như vậy còn không đem cô hù dọa cho chạy mất mới là lạ.
40 “Thiên đi ăn cơm. ” Tư Đồ Hoàng đi vào phòng làm việc của Bạch Kiểu Thiên. “Này, tiểu tử ngươi làm sao vậy, tôi đang nói chuyện với cậu đấy?” Người kia còn đang cười khúc khích nữa chứ.