21 Đà điểu vùi đầu trong bãi cát, tự cho là tránh được nguy hiểm, nhưng nó không biết rằng giây phút nó trốn tránh chính là đưa phần lưng yếu ớt nhất của mình phơi bày trong tầm nhìn của kẻ địch.
22 Ánh nắng giữa trưa hừng hực chiếu ngoài cửa sổ, gặp phải màn cửa bằng vải bông thật dày ngăn trở, chỉ đưa chùm sáng nho nhỏ ấm áp vào bên trong.
Chính giữa phòng đặt một cái gường lớn phong cách cổ điển Châu Âu, dưới tấm màn tung bay có một hình dáng mảnh khảnh nằm đó.
23 Sau khi thay đổi ba nhóm người làm, lão An quản gia người làm lâu năm nhất trong nhà họ Tiêu được phái đến bên cạnh Mộc Tiểu Thụ.
Lão An đã hơn sáu mươi tuổi, trước đây luôn theo sát Tiêu Thanh Nhượng không rời, lần phân công này xem ra thật là chuyện bé xé ra to.
24 Mộc Tiểu Thụ nhìn Đan Hiểu Thanh, đầu óc hỗn loạn chợt tỉnh táo.
“Cô làm sao đi lên đây?” Cô hỏi. Phòng sách ở tầng ba, Đan Hiểu Thanh chỉ dựa vào hai tay hai chân mà trèo lên ban công lại không bị bảo vệ phát hiện?
Đan Hiểu Thanh dửng dưng: “Thì trèo lên, chút công phu như vậy tính là gì chứ.
25 Cuộc sống của Mộc Tiểu Thụ nên như thế nào?
Rất nhiều lúc, cô từng lén ảo tưởng, nếu không tới Quỳnh Tạ, cô sẽ sống cùng ông bà ngoại, phiền não lớn nhất mỗi ngày chính là làm thế nào có dũng khí đấu trí với bà ngoại, đồng thời vắt hết óc mình để đem bức tranh xấu xí của mình treo cạnh những bức vẽ xinh đẹp của ông ngoại.
26 Đây là giấc ngủ yên ổn nhất mà đã lâu Mộc Tiểu Thụ chưa từng có.
Khi cô mở mắt ra, giật mình cảm thấy mình đi bộ xuyên qua cõi mộng thật dài. Cảnh tượng trong mơ hỗn loạn, suy nghĩ của cô dao động lắc lư không ngừng.
27 Quỳnh Tạ, nhà họ Mộc.
Lâm Tố Âm chuẩn bị ra ngoài thì đụng mặt Diệp Thục Hoa trong đại sảnh. Bà ta đang muốn nghiêng người đi qua, lại nghe Diệp Thục Hoa nói: “Chị dâu cũng biết, cái cậu họ Tiêu kia hôm nay đến nhà làm gì phải không?”
Lâm Tố Âm nhảy dựng trong lòng: “Nhà họ Tiêu? Ai?”
Diệp Thục Hoa hé miệng cười: “Còn ai nữa, cậu thiếu gia duy nhất mang họ Tiêu đấy.
28 Xuống máy bay, Mộc Tiểu Thụ đeo ba lô đi theo sát Kì Tấn Khiêm ở đằng trước. Ánh sáng phía Nam lưa thưa sáng sủa, bầu trời xanh thẳm không chút mây đen, khiến cho tâm tình của Mộc Tiểu Thụ cũng sáng sủa theo.
29 Bạch Sa Loan không tìm được trên bản đồ.
Nhưng trong mắt Mộc Tiểu Thụ, thôn trại nhỏ bé bị bản đồ xao nhãng này còn khiến người ta rung động hơn cả danh lam thắng cảnh.
30 “Tôi muốn gặp Tiêu Thanh Nhượng. ”
Lão An cung kính canh giữ cửa phòng, không hề động đậy.
“Bác An, tôi biết anh ấy ở bên trong. ” Đan Hiểu Thanh trừng đôi mắt xinh đẹp, “Anh ấy làm càn, bác cũng không khuyên nhủ sao?”
“Thiếu gia an bài như vậy, đều có đạo lý của cậu ấy.
31 Thập Tam Trung là một ngôi trường cao trung thông thường của thành phố N, học sinh đến từ các huyện và thị trấn nhỏ, bao gồm cả học sinh phải học lại, đủ loại học sinh, tốt xấu lẫn lộn.
32 Kì Tấn Khiêm là một thầy giáo khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.
Cứ cách hai buổi tối, anh sẽ cho Mộc Tiểu Thụ một bài thi toán. Nội dung bài thi đa dạng, tuyệt đối không dựa vào thứ tự ôn tập của chương trình học.
33 *kinh trập: ngày 5 hoặc 6 tháng ba
Khi ve sầu kêu lần thứ hai, Thập Tam Trung tiến vào thời gian đếm ngược đến kỳ thi cao đẳng.
Trong lớp tràn ngập sự nôn nóng và nặng nề như có như không, nhiều học sinh coi thường việc học đã chịu thua dưới áp lực vô hình của kỳ thi cao đẳng.
34 Mộc Tiểu Thụ không tham gia tiệc chúc mừng sau kỳ thi cao đẳng.
Nghe nói Thập Tam Trung bao trọn tầng cao nhất của một khách sạn cao cấp nhất tại thành phố N, vui chơi suốt đêm.
35 Ngày đầu tiên chính thức tiến vào kỳ nghỉ hè, Kì Tấn Khiêm sẽ bay đi Canada.
Tuy rằng Kì Tấn Khiêm chưa từng đề cập tới công việc của mình, nhưng Mộc Tiểu Thụ hiểu rõ người bận rộn như anh đâu có lẽ nào một năm rưỡi đều nhàn rỗi ở nhà làm bạn với cô chứ? Anh đương nhiên bỏ bê một phần công việc của mình.
36 “Tôi biết ư?” Mộc Tiểu Thụ trở nên hăng hái, “Ai vậy?”
Trình Dực Dương đáp: “Kì Tấn Khiêm. ”
Mọi người đều sửng sốt.
Mộc Tiểu Thụ vỗ trán, trong phút chốc trí nhớ tốt hiện lên thông tin có liên quan đến Kì Tấn Khiêm.
37 (Lâm Viện)
Hơn một tháng nay, tâm trạng của Lâm Viện luôn lên xuống thất thường. Điểm thi cao đẳng của cô ta thuộc hàng trung bình, chênh lệch so với sự mong đợi của chính mình.
38 Thành phố N, sân bay.
Sau khi giúp Mộc Tiểu Thụ làm xong thủ tục đăng ký, Phó Chỉ Liên luôn ở bên cạnh cô.
Cô gái này, còn có nhiều dũng khí hơn so với tưởng tượng của cô ta.
39 Hồng Kông.
Hà Phỉ Phỉ đứng tại CBD tầng cao nhất của một tòa cao ốc thương nghiệp, cô nhìn qua cửa sổ kính chỉnh sửa lại bề ngoài.
Cửa sổ kính rọi ra khuôn mặt xinh đẹp của một cô gái trẻ tuổi —— tia nắng đã thu hết vào tóc mai, bộ đồ công sổ cắt may vừa người không một nếp nhăn, đôi giày cao gót cùng màu nổi lên tia sáng hình cung xinh đẹp.
40 Sân bay thủ đô.
Mộc Tiểu Thụ không hề tốn sức mà tìm được Lâm An nổi bật trong đám người đón máy bay.
Cho dù xuân hạ hay là thu đông, vĩnh viễn là áo khoác dài kiểu Thượng Hải.