61 CHƯƠNG 61
Hôm nay Trịnh Duẫn Hạo quyết định trở về nhà ăn tối, nên về hơi sớm. Nhưng lúc trở về chưa tới giờ ăn cơm, nghe thuộc hạ nói Kim Tại Trung ở trường luyện tập, Trịnh Duẫn Hạo cũng đi tới đó.
62 CHƯƠNG 62
Kim Tại Trung trợn to mắt, trong mắt đều biểu hiện sự khó tin, lại quay đầu nhìn những bức ảnh, sau đó lại nhìn Dương Húc Huy.
Hắn ta đối với chụp hình không được xem là nắm rõ, nhưng cũng biết nắm bắt những khoảng khắc của nhân vật trong ảnh để chụp, là một chuyện rất khó, hoàn toàn không phải là chuyện một đứa nhỏ 6, 7 tuổi có thể làm được.
63 CHƯƠNG 63
Sau chuyện của mẹ nuôi, nó không thích nói chuyện, lúc ở với bọn ta còn nói, nhưng sau đó lại càng ít nói hơn, A Chí cùng A Dũng suốt ngày ở bên, nó cũng ít nói chuyện với bọn họ.
64 CHƯƠNG 64
“Lưng của ngươi…. ”
“Giúp ta rút ra. ”
Chưa đợi Kim Tại Trung nói xong, Dương Húc Huy đã mở miệng nói, dường như rất rõ tình trạng của bản thân.
65 CHƯƠNG 65
Đột nhiên truyền đền tiếng súng khiến đôi mắt vừa mới nhắm lại của Dương Húc Huy lại mở ra. Đạn không ngừng bắn lên cây bên cạnh Kim Tại Trung, còn cậu thì hoàn toàn không có cơ hội phản kích, Dương Húc Huy ngồi thẳng dậy.
66 CHƯƠNG 66
Âm thanh gấp gáp của Kim Tại Trung khiến mắt mọi người sáng lên. Theo tiếng mà tìm đến. Dừng bước, mọi người nhìn bốn phía đều không thấy thân ảnh của Kim Tại Trung và Dương Húc Huy.
67 CHƯƠNG 67
Sau khi đi vào từ cửa sau còn phải rẽ vài lần, Tân Tử Phong đi lên một cầu thang nhỏ không có người. Cầu thang này chưa tới lúc khẩn cấp sẽ không ai sử dụng, nếu như không quen thuộc với bệnh viện này, có thể sẽ không biết đến cầu thang không nổi bật này.
68 CHƯƠNG 68
Kim Tại Trung ngày hôm sau tỉnh lại mới phát hiện Trịnh Duẫn Hạo túc trực bên giường cậu cả đêm. Mở mắt ra nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo đang nhắm mắt ngồi bên giường, khoé mắt Kim Tại Trung liền đỏ lên, âm thanh nhất thời không thể thốt ra được, khẽ cử động bàn tay đang bị Trịnh Duẫn Hạo nắm chặt, Duẫn Hạo mới mở mắt ra, nở một nụ cười ôn nhu với Kim Tại Trung.
69 CHƯƠNG 69
Nhìn khuôn mặt người đối diện lộ ra ý cười, Kim Tại Trung lập tức dừng lại, ý thức được bản thân đã sập bẫy.
Vì quá quan tâm nên hoảng loạn, cậu lại sập bẫy của nam nhân này dựng sẵn.
70 CHƯƠNG 70
Trịnh Duẫn Hạo chỉ nhìn người nói một cái, không nói gì, xoay người đi về phía tường.
Hắn sao có thể không phát hiện Kim Tại Trung đã biến mất.
71 CHƯƠNG 71
Đôi mày đang nheo lại của Trịnh Duẫn Hạo dãn ra, chỉ chuyển ánh nhìn rất lâu cũng không nói gì.
“Lui xuống đi. ”
“Vâng. ”
Tiếp tục ngồi trên sopha một lát, Trịnh Duẫn Hạo mới đứng dậy đi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra đến ngồi bên giường, nhìn chiếc gối thường ngày Kim Tại Trung dùng, kiềm chế không được đưa tay không ngừng vuốt ve nó.
72 CHƯƠNG 72
Tuy chủ yếu đều là vết tương trên người, do vì đầu chịu sự chấn động lớn, Dương Húc Huy sau khi Kim Tại Trung rời đi năm ngày mới tỉnh dậy.
73 CHƯƠNG 73
Nhìn thấy Hàn Kính đi vào phòng sách của Kim Tại Trung tỏ tình với cậu, biểu tình trên mặt mọi người đều thiên biến vạn hoà, có kinh hãi, khó hiểu, không dám tin… lúc nhìn thấy Hàn Kính hôn Kim Tại Trung, đều không kiềm chế được mà thở ra một hơi kinh ngạc, còn Trịnh Duẫn Hạo dường như không kiềm chế được mà muốn đấm cho Hàn Kính trên màn hình vài cú.
74 CHƯƠNG 74
“Tôi nghĩ anh đã sớm biết kết cục của Hồ Ba. Cung Tuyết Dung là một người phụ nữ tốt, cô ấy không biết thân phận thật của anh, Tiểu Long từng nói nó lớn lên muốn trở thành nghệ sĩ dương cầm thật giỏi, Tiểu Tuyết nói muốn trở thành vũ công bale, hình ảnh lúc nó nhảy trên sân khấu nhất định rất đẹp, còn anh, ở đây, với tôi – anh là người quan trọng chỉ sau anh ấy.
75 CHƯƠNG 75
Walid cười rồi nói, Kim Tại Trung mới nở nụ cười, khoé mắt mang theo phong tình và xuân quang đó, khiến cho yết hầu của Walid khẽ lên xuống.
76 CHƯƠNG 76
Trong lòng Trịnh Duẫn Hạo rất muốn gặp Kim Tại Trung, mặc kệ Đường Hữu Kiệt, muốn đẩy thằng bé ra mà đi vào. Đường Hữu Kiệt không có ý định cho hắn vào, đứng chặn ở cửa.
77 CHƯƠNG 77
“Đương nhiên là có, không tin anh hỏi anh Tại Trung đi. ”
Nói xong, Đường Hữu Kiệt quay đầu nhìn Kim Tại Trung sau lưng, nhìn thấy Kim Tại Trung cười gật đầu với Dương Húc Huy, liền quay đầu lại.
78 CHƯƠNG 78
Bản thân hai mươi tuổi, ngạo mạn và tuyệt tình, vốn vì có hảo cảm với thiếu niên ban sáng, không ngờ cậu ta dùng dây nịt siết cổ mình nên cho người ném cậu ra ngoài, cũng không ý thức được thiếu niên đó có thể sẽ không tồn tại trên cõi đời này nữa, cậu là người đầu tiên dám đối xử với hắn như vậy.
79 CHƯƠNG 79
Trước đây khúc dạo đầu của Trịnh Duẫn Hạo chưa từng cẩn thận như vậy, cơ thể mẫn cảm của cậu đã sớm phản ứng mở ra với hắn, bây giờ chỉ muốn mau chóng kết thúc, khúc dạo đầu khiến người ta đỏ mặt, vừa làm khổ người khác lại vừa ngọt ngào, nhưng bây giờ cậu không thể thốt ra một câu nào, chỉ phát ra những tiếng thở nặng nề.
80 CHƯƠNG 80
“Bộ tộc này còn có điều đặc biệt là người cầm quyền là phụ nữ, vì người cầm quyền của bộ tộc chưa từng có nam đinh. Có một vị công chúa kế thừa đặc biệt thích loài uyên ương tường vi này nên cho người xăm đóa hoa này, sau này khi thành hôn với đàn ông mà nàng yêu, lại cho người xăm lên trên xương đòn của người đó hình xăm tương tự.