41 CHƯƠNG 41.
Ba chiếc xe của Bang Băng Diễm nhanh chóng rời khỏi, cái nơi đầy rẫy âm mưu đó vẫn rất náo nhiệt. Ngay cả khi đã rời khỏi nơi đó, Kim Tại Trung vẫn không thể thả lỏng được, Trịnh Duẫn Hạo khoác vai cậu, nhẹ nhàng chấn an.
42 CHƯƠNG 42
Cây súng lớn mà Trịnh Duẫn Hạo nói là súng cối xách vai được bọn họ cải tiến, nó so với súng dùng trong chiến tranh khác ở chỗ là sức đẩy ra sau giảm đi nhiều, càng lợi hại hơn là có thể cùng lúc chứa 5 quả đạn bom có lực sát thương cực mạnh, ngoài ra còn có thiết bị hiển thị hình ảnh nhiệt.
43 CHƯƠNG 43
“Sau khi chúng ta rời đi không lâu, Lục Chấn Hải cũng rời khỏi, cũng cùng thời gian với chúng ta thì bị tấn công. ” Vết thương trên đùi Trịnh Duẫn Hạo đã được xử lí xong, đang ngồi trên sopha nghe Dương Húc Huy báo cáo những tin tức thu thập được trong thời gian hắn xử lí vết thương.
44 CHƯƠNG 44
Một tiếng sau.
Kim Tại Trung đang nằm trên giường mở mắt ra, nhẹ nhàng xuống giường, cúi xuống lấy một chiếc túi dưới gầm giường mở ra.
45 CHƯƠNG 45
Im lặng đi theo sau lưng Kim Tại Trung trên hành lang rộng lớn, Mễ Duy nắm chặt chiếc hộp trong tay, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa, cửa lại mở ra trước mặt họ, những người khác tự động dạt sang hai bên tạo thành một con đường.
46 CHƯƠNG 46
“Ngươi cuối cùng cũng chịu gọi ta như vậy. ”
Không đợi Hàn Kính nói gì, Kim Tại Trung xoay người đi đến bên chậu hoa quỳ xuống.
“A Thái một lát sẽ giúp ta lấy hạt giống mang vào.
47 CHƯƠNG 47
Sau khi Đặng Dũng đóng cửa lại, Trịnh Duẫn Hạo lấy ảnh ra, người trong ba tấm ảnh chủ yếu có 5 người: Kim Tại Trung, Hàn Kính, A Thái, hai đứa con sinh đôi của Hàn Kính.
48 Chẳng lẽ là phim của bố mẹ cậu? Nhưng lần trước bỏ trong phong thư, chưa bao giờ được gói như vậy. Nhưng nếu không phải, thì là gì?
Kim Tại Trung quyết định không đoán già đóan non nữa, vẫn là để dàn máy DVD nói cho mình biết.
49 “Vừa nãy gọi rất nhiều món cà ri, nhưng canh lại không gọi, biết tại sao không?”
“Vừa nãy ta vẫn cảm thấy kì lạ, tại sao vậy. ”
“Ta muốn uống nước ép ngươi mua lần trước.
50 CHƯƠNG 50
………
“Chỉ có em…. . ”
Kim Tại Trung nhẹ nhàng lập lại tên bài hát, từ từ mở mắt, ánh mắt một lần nữa lướt tới chiếc ngăn kéo. Ngồi dậy, tắt nhạc đi.
51 CHƯƠNG 51
Khuôn mặt của Tại Trung trở nên xinh đẹp hơn vì nụ cười tươi sáng của cậu, làm loá mắt Hàn Kính, đôi môi của Hàn Kính liền hôn lên.
Cũng giống như lần đầu tiên, Kim Tại Trung dường như ngại ngùng mà khép chặt môi, nhưng đó không thể liệt vào hành động cự tuyệt, chỉ khiến người ta có chút không thoải mái.
52 CHƯƠNG 52
Tắt đèn, nằm lên giường, mắt của Kim Tại Trung lại mở to. Bây giờ không giống trong kế hoạch, nhưng cậu không muốn đi tính toán nữa, cứ để mọi chuyện tự nhiên, vì cậu cảm thấy hơi mệt rồi.
53 CHƯƠNG 53
“Đại ca, bây giờ quan trọng nhất là tìm người về, Kim thiếu gia trên người không có chứng minh nhân dân, hay hộ chiếu, cũng không có tiền, chắc sẽ không thể chạy xa được.
54 CHƯƠNG 54
Trong sự hiểu biết của cậu, Tân Tử Phong là một người luôn quan sát kĩ những thứ xung quanh. Ở bên cạnh anh rất thoải mái, tự tại, anh ta luôn điều chỉnh mức độ quan tâm chăm sóc đến người khác một cách thích hợp nhất, không khiến người khác cảm thấy áp lực, không thoải mái.
55 CHƯƠNG 55
Trên đường ngồi trên xe trở về, tâm trạng của Trịnh Duẫn Hạo không tốt lắm. Người có địa vị lớn nhất trong giới cảnh sát của Bang Băng Diễm tối qua, chết rồi.
56 CHƯƠNG 56
Hắn không nghĩ Kim Tại Trung sẽ quay lại phòng sách, nên không vào đó tìm, nhưng không ngờ người đó lại ở nơi gần như vậy.
Đi đến trước cửa phòng sách, Trịnh Duẫn Hạo hít sâu, nhẹ nhàng mở cửa đi vào, cho đến khi nhìn thấy người đứng bên cửa sổ, lòng mới nhẹ nhõm hơn.
57 CHƯƠNG 57
Trịnh Duẫn Hạo vẫn bận rộn như trước, Kim Tại Trung vẫn tiếp tục sống cuộc sống im lặng, chỉ là, những người khác đều cảm thấy Kim thiếu gia của bọn họ có gì đó khác với xưa.
58 CHƯƠNG 58
“Hôm nay là cá nấu, mùi vị của cá đều vào canh hết rồi, nên canh ngon hơn thịt nhiều. ”
Kim Tại Trung vừa nói, vừa múc một muỗng canh. Nhìn biểu tình của Trịnh Duẫn Hạo, Tại Trung cũng có thể đoán được ý nghĩ trong đầu hắn, cậu đương nhiên không thể để sư phụ đó vì cậu mà mất việc, cậu không muốn như vậy, càng giúp càng bận hơn! Nhíu mày, Trịnh Duẫn Hạo không nói gì nữa, gắp một miếng cá lớn cho vào tô mình.
59 CHƯƠNG 59
Trịnh Duẫn Hạo nói là nghỉ ngơi, nhưng thật sự chỉ là không ra ngoài, ăn sáng xong lại dẫn Kim Tại Trung đến toà nhà huấn luyện, ngồi uống trà tán gẫu không thích hợp với họ.
60 CHƯƠNG 60
“Ân~”
Một tiếng rên nho nhỏ thoát ra khỏi khuôn miệng của Kim Tại Trung, phần tóc chỉa ra không ngừng chạm vào má, mùi hương nhàn nhạt không xộc vào mũi, bên tai luôn cảm nhận được hơi thở nặng nề của Duẫn Hạo, tất cả những thứ này đều khiến Tại Trung trở nên cực kì mẫn cảm, không khống chế được những tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng.