921 Tô Minh trùng kích tu vi, bởi vì có màn sáng chiến thuyền phủ lên, cản trở tất cả sóng gợn khuếch tán, không một chút hơi thở tỏa ra ngoài khiến người ngoài không hay biết gì.
922 Màn sáng vỡ vụn, thân hình khoanh chân ngồi của Tô Minh lộ ra ngoài. Có thể thấy rõ ràng cơ thể Tô Minh đỏ rực, có gân xanh gồ lên, thân hình không ngừng run rẩy, biểu tình vặn vẹo như cố nén đau đớn vô cùng.
923 Tô Minh con ngươi co rút, khi đồng tử tan rã thì tỏa ánh sáng chói lòa, biểu tình của hắn âm trầm. Lấy kinh nghiệm của Tô Minh đương nhiên biến trong tinh vực này tại sao chiến thuyền của hắn dẫn đến những mãnh thú này điên cuồng.
924 Phút chốc xung quanh Tô Minh bị vô số Hắc Mặc Đạo bao vây, từng con Hắc Mặc Đạo phát ra tiếng gầm chói tai, thanh âm như có thể xuyên thấu trời sao, vang vọng tám hướng.
925 ‘Có một bài ca dao cổ xưa. . . ' ‘Trong ca dao có một ông lão cô độc. . . ' ‘Trong mắt ông lão có một thế giới mênh mông. . . ' ‘Đó là thời đại tồn tại các thần, là năm tháng vạn vật đua tiếng, là trời đất ví ý chí của mọi người mà vận chuyển phép tắc.
926 “Hạc gia gia ngươi. . . cái kia, ta không cần nhiều, một danh ngạch là được. Một danh ngạch, ngươi kêu ta gọi ngươi là gia gia cũng được, một danh ngạch!” Con hạc đen vẻ mặt mong chờ, đập cánh bay tới đằng trước con thuyền rách nát, tới trước mặt Tô Minh.
927 Mắt Tô Minh lóe lên tia kiên quyết. Đời hắn gặp khúc chiết, nhiều lần nguy hiểm sinh tử, nhưng sau trắc trở và nguy cơ thì hắn đạt đươc tạo hóa vượt qua quá nhiều người.
928 Khi Tô Minh đứng dậy thì không gian ảo ảnh yên lặng xuất hiện từng khe nứt, tiếng két két vang vọng. Thế giới giống như mặt gương, ở xung quanh Tô Minh vỡ ra.
929 “Đây là. . . ” Minh Ân Cửu Lão ngây ra. Áp lực tỏa ra từ chỗ ánh sáng trắng, đó là vị trí lúc trước thiếu chủ của họ biến mất. Có một suy nghĩ, dù họ cảm thấy không thể nào, nhưng kiềm không được hiện ra trong đầu.
930 Một viên đan dược vào miệng, tay phải của Tô Minh liên tục điểm vài cái lên người Đề Đào Thú, khiến Đề Đào đan ở trong người ocn thú chớp mắt hòa tan.
931 “Làm bộ làm tịch, thật là biết giả bộ!!!" Mười ba chiến thuyền lao nhanh trong trời sao, trong một chiến thuyền to nhất, hạc trọc lông vẻ mặt hâm mộ không ngừng lầm bầm.
932 Người đàn ông này thân thể không cao, nhìn thoáng qua như là một đứa con nít không trưởng thành, nhưng nếu xem kỹ thì có thể từ hình dáng khuôn mặt nhận ra là thành niên.
933 Thiên Tà Tử, sư phụ thứ nhất của Tô Minh. Là cột trụ của Cửu Phong, càng là một trong ba cường giả Nam Thần, thậm chí lai lịch, thân phận của ông rất bí ẩn.
934 Tô Minh biểu tình bình tĩnh xuyên qua tầng thiên thạch, đôi khi liếc đầu ngón tay, bên trong ẩn giấu Phong Thần mật hoa. Không còn mười ba chiến thuyền phòng hộ, không thể che giấu hương Phong Thần mật hoa.
935 Khoảng cách gần nhìn Vu tượng của người đàn ông gầy, Tô Minh thấy rõ ràng người khổng lồ tóc đen, mặc da thú thô ráp, hơi thở hoang dã ập vào mặt. Trên đỉnh đầu hỗn độn của người khổng lồ có một ông lão mặc đồ đen ngồi xếp bằng, đồ đen che phủ khuôn mặt của lão, không nhìn thấy diện mạo nhưng chỉ là bóng dáng thì Tô Minh vẫn nhận ra được ông lão chính là sư tôn của hắn! Nhưng lần này Vu tượng xuất hiện bộ đồ của sư tôn là màu đen, khác với lúc trước, lòng Tô Minh máy động.
936 Thốt lời xong người đàn ông gầy hôn mê, vệt đen trên mặt gã hiện tại không là một cái mà là vài cái, liên tiếp nhau vẽ ra hình dạng đầu quỷ. Đầu quỷ như đang mỉm cười, khắc trên khuôn mặt của người đàn ông gầy, trông thấy ghê rợn.
937 Mỗi người đều có bí mật, mỗi sinh linh đều có, chỉ là ngươi không phải đồng loại của nó sẽ không biết, nó không nói cho ngươi thì ngươi cũng không biết.
938 Hứa Tuệ hừ lạnh, khoảnh khắc gió lốc đến gần thì dưới chân không ngừng, hai tay nhanh chóng bấm ấn quyết trước mặt. Giây phút gió lốc đụng vào thân hình của cô thì đôi tay Hứa Tuệ mạnh vung ra ngoài.
939 Đau. Đây là cảm giác mãnh liệt nhất của Hứa Tuệ hiện tại. Người cô bị quăng ra, té xuống đất cát. Hứa Tuệ miễn cưỡng đứng vững thân hình, mặt tái nhợt, hộc bãi máu.
940 ". . . Người đàn ông trên danh nghĩa. . . " Câu này giống như kéo dài một ngàn năm vang vọng bên tai Hứa Tuệ, chậm rãi, lâu dài, từng chữ một, như ngăn cách không gian.