41 Vừa vào phòng, Mạch Đinh đã cố ý để cửa mở. Ai ngờ An Tử Yến xua tay, ý bảo cậu đóng cửa, còn kéo cả rèm cửa lại nữa. Mạch Đinh đành làm theo lệnh nhưng vẫn không chịu đến gần hắn.
42 Có đôi khi muốn nói: Anh mà không yêu thương tôi, tôi sẽ trở nên xấu xa. Biến thành một đứa nhóc ngỗ ngược, đi khắp nơi gây phiền phức cho anh. Vậy nên để tránh mệt mỏi, anh phải yêu thương tôi nhiều vào.
43 Tất cả đồ đạc đều không còn bám một hạt bụi nào nữa. Mạch Đinh ngã người ra sàn nhà sạch sẽ. Nội tâm dâng lên một cảm giác đầy thành tựu. Cậu nhìn ngắm kiệt tác của bản thân xung quanh nhà.
44 Hôm sau hai người phải trở về nhưng quần áo Mạch Đinh vẫn còn ướt. Tối qua cậu quên mất phải đem đi phơi. Cậu mở tủ treo quần áo ra, bên trong trống trơn: “Không có bộ nào sao?”
An Tử Yến mặc một bộ quần áo khô ráo mát mẻ nói: “Không có”.
45 “Cậu tiêu rồi, hoa hoa công tử. Lại còn dám đùa giỡn người của sếp”.
“Chúng tôi xém tí đã tin cậu rồi. Chiêu thức cao thâm. Dựa vào chiêu này lừa không ít phụ nữ đi”.
46 Nhà của ông nội Mạch Đinh đã rất quen rồi. Cho dù thỉnh thoảng cũng đến thăm ông nhưng khi đến trước cửa, cậu vẫn không đợi để kịp gõ cửa. Cậu nhớ ông nội.
47 Sau khi xác định An Tử Yến đã lái xe rời đi, Mạch Đinh yên lòng quay sang ông nội: “Ông, không giấu gì ông, lần này cháu đến tìm ông là có chuyện cấp bách”.
48 “Đưa Ellen cho tôi mượn một ngày”. Khi An Tử Yến nói ra câu này, Mạch Đinh giật hết cả mình. Ellen thì bình thường. Nhưng Chu Cách lại như chó bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên: “Tôi không cho.
49 Hằng tháng công ty sẽ tổ chức hội họp để mời khách hàng cùng các quản lý cao cấp đến tham dự. Các ban ngành, bộ phận trong công ty cảm thấy rất phấn khích.
50 Khi Quách Bình mở cửa ra, Mạch Đinh giống như bước vào một thế giời khác. Đây đích thị là thế giới của những người giàu có. Đàn ông ăn vặn vest sang trọng.
51 Một con người đầy sự độ lượng như Mạch Đinh sẽ đi an ủi Chu Cách. Cậu cười cười: “Chỉ là diễn thôi, không cần để ý nhiều quá. Chúng ta đều là người trưởng thành.
52 Không đợi được đến về đến nhà, ở trong xe Mạch Đinh liền hỏi: “Chú Phó không thích em đúng không? Giống như không muốn gặp em ấy”.
“Trừ ông nội và anh, đến bố anh, chú ấy cũng rất ít gặp”.
53 Không phải tất cả mọi người đều thích cuối tuần. Cũng giống như không phải tất cả đàn ông đều thích phụ nữ.
Mạch Đinh đã có thói quen làm việc cả ngày trên công ty nên đến cuối tuần không có việc gì làm, đối với cậu mà nói thì đây chính là quá lãng phí thời gian.
54 Thật khó tin lần đầu vợ chồng Hứa Đức làm bánh mà lại ngon đến vậy. Mạch Đinh chỉ biết nấu những món ăn gia đình thường ngày. Gì mà bánh bích quy, bánh ngọt, bữa ăn theo phong cách Tây, cậu đều không biết làm.
55 Gần đây bộ phận chăm sóc khách hàng của An Tử Yến và những nhân viên trẻ tuổi vô cùng rãnh rỗi. Từ ngày quản lý Thôi quay về, phàm những chuyện quan trọng đều do ông phụ trách.
56 Qua tấm kính thủy tinh, quản lý Thôi nhìn thấy An Tử Yến. Ông thả tập hồ sơ xuống đợi hắn vào phòng mình. Nhưng không ngờ An Tử Yến không vào phòng làm việc của ông mà vào thẳng phòng làm việc của hắn.
57 An Tử Yến ôm tay dựa người vào cạnh cửa: “Thay vì muốn tự nhét mình vào vali để tiết kiệm tiền mua vé. Chi bằng anh tốt bụng giúp em hỏi cách vận chuyển vật nuôi”.
58 Hứa Đức ngừng lại vài giây rồi sau đó lên tiếng: “Chúng tôi cảm thấy hai anh rất tốt. Cho nên muốn trao đổi bạn tình với nhau, thế nào?”. Quá khác so với suy nghĩ của Mạch Đinh.
59 Sau khi chuyện kia xảy ra, mỗi lần ra ngoài, Mạch Đinh đều đảo mắt nhìn một lượt để tránh gặp vợ chồng Hứa Đức. Thật may là bây giờ sắp đi rồi. Có thể tạm thời gác chuyện bọn họ sang một bên.
60 “Cậu! Quản lý Thôi không bao giờ nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó”. Mặt quản lý Trương đỏ cả lên.
“Tôi không phải là ông ta. Chúng ta nếu không hợp tác giải quyết chuyện kia sớm sẽ càng kéo dài.