21 "Ai dám đến đùa giỡn với ta, đội trưởng, ta chính là cảnh sát nhân dân cường hãn, ôi chao, ai dám xuống tay với ta. " Trần Hiểu Hiểu trừng mắt liếc Hoàng Hạo.
22 "Diệp tổng, ngày mai có buổi huấn luyện văn hoá công ty cô muốn tham dự không?" Alma đi vào văn phòng Diệp Tử, nhìn thấy Diệp Tử vẫn như thường ngày ngồi ở bàn làm việc ký tên.
23 "Văn hoá là linh hồn của công ty, chúng ta dựa vào tinh thần văn hoá của nhau khích lệ chính mình, tin tưởng các vị ở Viễn Duy trong khoảng thời gian này cũng cảm nhận được sức mạnh tinh thần hợp tác lẫn nhau, vậy.
24 Diệp Tử không quá giỏi biểu đạt tình cảm, mỗi lần nói chuyện phiếm đều là nói lời cứng rắn, nhưng Tần Tiểu Mặc luôn có thể từ mấy câu ngắn gọn đó mà nhìn ra trong lòng cô đang suy nghĩ gì.
25 "Hai đứa trò chuyện đi, ta đi tìm dì Vương, ngày hôm qua ta đồng ý đi chọn áo lông giúp nàng. " Bà Tần cười nói. "Dạ được, dì cứ đi. " Diệp Tử gật gật đầu, nói.
26 Ảnh chụp thoạt nhìn là chụp ở nhà cô, phòng khách rất rõ ràng là kiểu châu Âu, cô đang nhàn nhã ngồi trên sofa xem tạp chí, mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, tóc cũng tuỳ ý buộc lên, hai chân cũng để trên sofa, hình tượng không hề có gì đáng nói, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ thư giãn thả lỏng, không hiểu sao lại thấy có chút lười biếng.
27 "Mẹ. . . tại sao mẹ trở về. . . " Tần Tiểu Mặc nhất thời cảm thấy phi thường buồn bực, thiếu chút nữa là nàng tỏ tình được rồi. "Dì Vương không ở nhà, đi du lịch với con gái và con rể rồi.
28 "Mẹ, con đưa chị trở về". Tần Tiểu Mặc cũng đứng lên, vội vàng nói. "Ừ, con không nói ta cũng kêu con đi. " Bà Tần cười nói. "Tiểu Tử, vẫn là nên chăm sóc tốt ba của con, con cũng bảo trọng, thân thể là quan trọng, dù sao sự nghiệp cũng đã thành công như vậy , đúng không?""Dạ, cảm ơn dì.
29 "Chị Diệp, chị nói cho em biết được không, rốt cuộc là bởi vì sao. . . " Một phen triền miên xong rồi ( triền miên? Nào có. . . Chỉ là ôm một chút. . .
30 "Nhìn vóc dáng em nhỏ nhắn vậy mà suy nghĩ mọi việc thật sâu xa nhe" Diệp Tử trêu Tần Tiểu Mặc. "Không có nha, tuy rằng em không cao như chị, nhưng cũng không nhỏ, em.
31 "Có thể nói hôm nay là thời gian quan trọng trong nhiệm vụ của chúng ta, dựa theo báo án, giao dịch phải là tiến hành hôm nay. Đại Vương, Tiểu Mặc, các ngươi thủ phía nam.
32 Bên kia có hai gã đang đứng lén lút, một tên thoạt nhìn còn chưa đến 25 tuổi, một tên khác nhìn qua khoảng 40 tuổi, tay gã già hơn vẫn luôn đút trong túi áo, thỉnh thoảng lại trộm ngó bốn phía.
33 "Thích. . . " Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm nói. "Làm sao chị biết size của em. . . ""Lần trước tại Anh không phải cùng em đi mua một cái váy sao, không có quên size.
34 "Oh. . . Em thích nhất là ăn cần tây xào tỏi và hạt điều. . . " Tần Tiểu Mặc miệng thì nói mình thích ăn, nhưng đũa cứ gắp vào chén chị Diệp. "Thích thì ăn nhiều một chút, cứ gắp vào chén chị làm gì.
35 "A Hoa! Bên này!"Nghe được tiếng Tiêu Nhuận, ba người gồm cả Đổng Hoa đều đồng loạt xoay qua. "Anh, sao anh cũng tới đây, không phải không đến sao?" Tần Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi.
36 "Aizz! Lâm tổng, giải thưởng là gì? Làm sao chia hai đây!" Dưới đài có người nêu ý kiến. "Cái này là một đôi nhẫn kim cương. " Nam nhân đáng khinh mở thưởng ra, là một đôi nhẫn kim cương.
37 "Mmm. . . " khi Diệp Tử thử đẩy ra Tần Tiểu Mặc, thời gian đã giống như ốc sên lết qua 5 phút. Diệp Tử cảm thấy miệng đều mỏi, nhưng thật vất vả Tần Tiểu Mặc mới có một cơ hội như này, làm sao có thể đồng ý buông cô ra.
38 "Được rồi được rồi được rồi tốt lắm ôi chao!" Tần Tiểu Mặc từ phòng bếp chạy ra, trong tay còn bưng pudding caramen người gặp người thích, hương vị hoàn hảo.
39 "Rời giường. " Diệp Tử nghe tiếng chuông báo, xoa xoa mắt, đẩy người nằm bên cạnh. "Em muốn ngủ. . . " Tần Tiểu Mặc nhỏ giọng lẩm bẩm, một chút dấu hiệu muốn tỉnh táo đều không có.
40 "Tan họp. " Hoàng Hạo tuyên bố tan họp, tất cả mọi người lục đục đứng lên, đi ra phòng họp. "Bình thường cũng nhanh như vậy sao?" Tần Tiểu Mặc hỏi Trần Hiểu Hiểu, đây là lần họp đầu tiên kể từ khi nàng vào thị cục.